Trải hết cuối thu, nhẫn qua đông rét, tiết xuân lại quay về.
Những rặng núi xa xa trở mình khoác màu xanh tươi, con nước gần kề nghe âm réo rắt. Phóng tầm mắt xung quanh, dưới chân núi nước biêng biếc một làn, thêm cả dải ban mai rực rỡ.
A, đây không phải ban mai mà là những khoảnh rừng đào.
Mười dặm hoa đào trải rực rỡ ánh nhìn.
Ẩn sâu trong rừng đào là một làng nhỏ gọi là Đào Hoa thôn.
Bàn tay thon mảnh cầm chiếc lưới đánh cá hất lên, lưới như mây mù giăng ra, kéo lên trong lưới đã nhung nhúc cá tươi búng tanh tách.
“Hay quá đi, Thu ca ca!” Nàng thiếu nữ với hai mái tóc bím reo lên, mang cá bỏ vào sọt, “Tài giăng lưới của ca càng lúc càng giỏi rồi.”
Người thanh niên bắt cá mỉm cười, nét tươi cười muôn phần nhu hòa hơn cả gió xuân. Sắc mặt của thiếu nữ không biết sao lại ửng hồng lên.
“A Thanh, mau qua đây.” Chu đại thẩm đứng đằng kia với gọi con gái của mình, kéo nàng qua một bên nói khẽ, “Mẹ thấy dạo gần đây con cứ lẽo đẽo bám theo tiểu Thu, có phải con đã…”
“Mẹ!” Sắc mặt thiếu nữ càng đỏ bừng hơn.
Chu đại thẩm ngắm nhìn người nam tử kia thở dài: “Con người tiểu Thu đúng là không tồi chút nào, quanh đây mười dặm tìm sao ra một nam nhân văn nhã tới vậy. Hầy, nhưng chính mình là ai y cũng không biết nữa là, sao con biết y đã có ý trung nhân hay đã thành thân chưa chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dong-tieu-tuy/1947822/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.