“Đại ca.”
“Phượng Cử?” Trầm Nhạn Thạch giật mình, không ngờ Phượng Cử sẽ đến đây. Thật đúng là khách hiếm thấy, trong nhất thời tay chân có chút lóng ngóng, “Ngồi đi, đệ muốn dùng trà không?”
Y lúng ta lúng túng một hồi mới rót trà được, cũng không rảnh so đo bản thân là huynh trưởng mà đi châm trà pha nước cho đệ đệ nó mất thân phận tới cỡ nào.
“Không cần, ta có chút chuyện muốn hỏi huynh.” Trầm Phượng Cử dừng một lát, cân nhắc nên mở lời thế nào, chần chừ một chốc mới hỏi: “Lúc ở Thiên Sơn, huynh có… có bị…”
Hắn không nói tiếp nhưng Trầm Nhạn Thạch đã hiểu ý, tay phải đang cầm ấm trà khựng lại, nước nóng văng vào tay cũng không hay biết: “Phượng Cử, có những chuyện đã qua rồi hãy để nó qua luôn.”
Ánh mắt sắc lẻm xoáy nhìn lưng Trầm Nhạn Thạch khiến y dù cách một lớp vải cũng cảm nhận cơn đau buốt. Trầm Phượng Cử chậm rãi mở miệng: “Huynh biết ta muốn hỏi huynh chuyện gì, không lẽ huynh cũng bị hắn… tên họ Đoàn đó đúng là không bằng cầm thú!”
Hắn nghiến răng trèo trẹo, đủ thấy lòng căm thù tên kia đến tận xương tủy. Trầm Nhạn Thạch bất giác giật nảy mình.
Nhưng câu nói khiến trái tim y tái lạnh còn ở phía sau. “Hắn đối xử với huynh vậy mà huynh còn mặc hắn nghiễm nhiên ra vào trong khách phòng vậy sao?”
“Cái gì?” Ra vào trong khách phòng? Câu này rõ ràng có ý mỉa mai.
Trầm Phượng Cử cười khẩy một tiếng: “Sáng sớm nay ta đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dong-tieu-tuy/1947811/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.