Chương trước
Chương sau
Huyền Thổ sứ đứng tựa vào cây vân sam, tầm mắt phóng nhìn phía trước, cả người ngây thừ ra. Đến khi có ai đó vỗ vai hắn mới thót hồn lách sang bên như lén lút làm chuyện mờ ám gì.

Sắc mặt Chuy Kim sứ ra vẻ ai oán: “Ngươi biết ta chỉ muốn vỗ vai thân thiện để bày tỏ mối quan hệ khắng khít của ngũ hành sứ giả chúng ta, ngươi rụt người như vậy thiệt không biết điều lắm đó.”

“Hừ.”

“‘Hừ’ là sao?”

Huyền Thổ sứ không buồn đáp lại, tiếp tục phớt lờ hắn.

Chuy Kim sứ cảm thấy bẽ mặt lắm nhưng vì quá rành tính cách của hắn nên cũng không để bụng làm gì: “Ngươi đang nhìn gì đó?”

Câu này cũng là dư thừa. Hắn nhìn theo ánh mắt của Huyền Thổ sứ đã thấy Đoàn Phi Ưng và Trầm Nhạn Thạch đứng dưới mái hiên, hai người hình như đang nói gì đó. Theo suy đoán của hắn thì có đến chín phần là đấu khẩu rồi, đại khái là chủ nhân lại thua nữa, sắc mặt một đống phất tay áo bỏ đi.

Sau khi cười đã đời xong Chuy Kim sứ mới trầm ngâm bình luận: “Hắc Tử, bộ ngươi không cảm thấy từ khi Trầm Nhạn Thạch tới đây chủ nhân của chúng ta bắt đầu kỳ quái sao?”

“Hửm?”

“Ngươi coi đi, ngài ấy đâu phải là người nhẫn nại gì cho cam mà hết lần này tới lần khác cứ bỏ qua cho tên Trầm Nhạn Thạch này, lúc nào xuống tay cũng nhân nhượng kềm chế. Nếu phải như kẻ khác vô lễ thì đã bị táng một chưởng từ lâu rồi.”

“Ừm.”

“Còn nữa, chủ nhân rõ ràng cãi không lại người ta, đã biết đấu thua sẽ lại giận bốc lửa mà vẫn khoái đi kiếm người ta cãi cho bằng được, không phải tự mình làm khó dễ mình là gì hả?”

Càng nghĩ thì càng thấy tâm tính của chủ nhân rất đáng để nghiên cứu một phen, nghĩ tới đây hắn phá lên cười: “Có điều ta thấy chủ nhân như vậy cũng tốt, ít ra hiện tại hỷ nộ gì cũng lộ ra hết. Lúc cao hứng ngươi biết là ngài đang cao hứng, lúc nổi giận cũng biết là đang nổi giận, cũng thấy có chút giống người sống rồi. Ai như trước đây mặt mày lúc nào cũng âm trầm không đổi sắc, nói cũng không được bao nhiêu câu. Người khác đứng gần ngài ấy hệt như bị mây đen phủ đầu vậy, chưa thấy rét đã phát run rồi.”

Đây thật sự không hề khoa trương, Đoàn Phi Ưng so với những gì hắn mô tả chỉ có hơn chứ không kém.

“Hờ.”

Bất kể Chuy Kim sứ có nói gì đi nữa thì dáng vẻ Huyền Thổ sứ cũng thờ ơ như vậy, lâu lâu ợm ờ một tiếng coi như trả lời khiến người nói thấy thiệt là nhạt nhẽo hết sức. Tuy biết rõ bản tính của hắn vốn đã vậy nhưng Chuy Kim sứ vẫn chịu không thấu: “Ngươi đừng có một hồi thì quăng đại một chữ ra vậy có được không? Nói thêm mấy chữ không có mệt chết đâu mà sợ.”

Đôi mắt khô khốc của Huyền Thổ sứ lộ ra ý cười, bất giác lên tiếng: “Đằng sau.”

“Cái gì?” Chuy Kim sứ nghe tới hồ đồ cả đầu, nhưng biết Huyền Thổ sứ tuyệt đối không nói những lời dư thừa, hễ nói ra ắt sẽ có nguyên nhân, hắn quay đầu lại–

Đám mây đen u ám vừa mới nói kia không biết từ lúc nào đã phi thân đến sau lưng hắn.

Nét mặt của Chuy Kim sứ cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn trời chắt lưỡi: “Hôm nay khí trời thật không tồi ha.”

***

Không hiểu làm sao tâm tình của Đoàn Phi Ưng như tiết trời vần vũ suốt năm sáu ngày rốt cuộc cũng có dấu hiệu tan mây mù. Những người liên can trong Bích Du Cung bao gồm cả Trầm Nhạn Thạch đều có cảm giác trút được gánh nặng.

Mà cảm giác này Trầm Nhạn Thạch là người lĩnh hội sâu sắc hơn ai hết.

Mấy ngày qua, số lần Đoàn Phi Ưng kiếm y cãi nhau đã giảm bớt, ngược lại lúc nào hắn cũng lẳng lặng quan sát y. Soi mói lâu đến nỗi lông tơ của Trầm Nhạn Thạch cũng nổi cả lên, khi đó hắn mới sa sầm mặt quay đầu bỏ đi làm Trầm Nhạn Thạch mờ mịt cả đầu óc, không biết y lại làm sai chỗ nào.

Hành vi kỳ dị này càng ngày càng có chiều hướng tăng thêm. Ngoại trừ khiến cho người ta lớ mớ không hiểu gì ra còn khiến trong lòng phát lạnh lên được.

Đáng sợ hơn là mỗi đêm hắn đều kéo Trầm Nhạn Thạch lên giường giày vò đến gần chết mới thôi, không quá nửa đêm quyết không để y nhắm mắt. Thậm chí có lần Trầm Nhạn Thạch phải nằm trên giường suốt cả ngày. Còn tái diễn như vậy, y sợ bản thân sẽ kiệt sức mà chết mất.

Cũng may những ngày gian khổ cuối cùng cũng trôi qua.

Sáng *** mơ, Trầm Nhạn Thạch choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị hỗn độn, phát hiện người ngủ bên cạnh đã đi khỏi mới thầm thở nhẹ một tiếng. Do thường xuyên đụng chạm xác thịt nên thân thể đã bắt đầu quen dần, nhưng lòng y vẫn không tài nào thả lỏng, vẫn đăng đẳng một cảm giác khuất nhục cúi mình. Sau khi xong thì cảm giác này càng hung nấu không thôi, nhất là khi Đoàn Phi Ưng cười giễu cợt đầy thỏa mãn làm y không thể chịu nổi.

Trầm Nhạn Thạch mặc áo quần cho nhanh xong, vừa tính toán chuyện cần làm hôm nay vừa từ tốn bước ra khỏi tẩm cung. Từ xa đã thấy Đoàn Phi Ưng đứng trước bậc thềm nói gì đó với Hàn Thủy sứ, vừa nghe tiếng chân của y cả hai lập tức ngừng lại. Đoàn Phi Ưng khẽ phất tay, Hàn Thủy sứ hành lễ rồi lui xuống.

Lúc quay mặt đối diện với Trầm Nhạn Thạch, sắc mặt của Đoàn Phi Ưng vẫn không thay đổi, nhưng dựa vào trực giác Trầm Nhạn Thạch nhận ra hắn đang rất cao hứng. Y còn cảm nhận sự hưng phấn túa ra từ tứ chi xương cốt của hắn tới tận đây.

Hắn làm gì mà cao hứng như thế? Trầm Nhạn Thạch đoán không ra. Tính khí con người này giống như thời tiết tháng sáu vậy, hết nắng lại mưa không biết đâu mà lần cho. Tâm tư hắn cũng biến chuyển hệt như trẻ con, khi thế này lúc thế khác nên không thể dùng lý lẽ thường tình suy đoán nổi.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Làm việc.” Công việc mỗi ngày của y đều do Đoàn Phi Ưng tự tay sắp xếp, người này không phải hồ đồ lú lẫn rồi chắc?

“Hôm nay không cần làm, theo ta đến chỗ này.”

“Cái gì?”

Trầm Nhạn Thạch còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Đoàn Phi Ưng lôi xềnh xệch ra khỏi Bích Du Cung — Xem ra tâm tình hắn không phải tốt một cách bình thường.

Hai người một trước một sau đi xuống đỉnh núi. Cước bộ Đoàn Phi Ưng nhẹ nhàng lướt nhanh, tuy chưa thi triển khinh công nhưng đã khiến người bình thường khó lòng theo kịp hắn.

Chỉ khổ cho Trầm Nhạn Thạch, hễ bước một bước là thắt lưng lại nhói đến buốt xương, đi đến giữa sườn núi mồ hôi đã nhiễu nhại túa ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Y cố nén đau không muốn tỏ ra yếu kém nhưng trong lòng vẫn không khỏi hoài nghi: Đây có phải là loại hành hạ trá hình Đoàn Phi Ưng mới nghĩ ra?

Đoàn Phi Ưng đi được một hồi mới nhận ra không thấy hơi thở người nọ sau lưng. Hắn cảm thấy kỳ quái nên mới dừng bước, chỉ thấy Trầm Nhạn Thạch rơi lại sau hơn một trượng, tuy bước chân đang cố giữ vững nhưng khó giấu chút loạng choạng.

Hắn lùi về cạnh y chau mày bảo: “Đi chậm như vầy lúc nào mới tới nơi được?”

Bỗng Trầm Nhạn Thạch thấy thân thể nhẹ hẫng, chớp mắt cảnh vật xoay vòng rồi cả người lọt thỏm vào bờ ngực rắn chắc. Thì ra Đoàn Phi Ưng đã bế y vào lòng.

Ý thức tình cảnh này trông ám muội ra sao, khuôn mặt tái nhợt của Trầm Nhạn Thạch có chút ửng hồng khẽ quát: “Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi làm trò gì vậy?”

Y cố gắng giãy giụa muốn đứng lên nhưng đã bị đôi tay rắn rỏi của Đoàn Phi Ưng siết chặt, có muốn vùng vẫy cũng thoát không ra.

“Thanh thiên bạch nhật thì sao? Dù sao nơi này cũng đâu có ai nhìn thấy. Hơn nữa chuyện thân mật gì cũng đã làm qua hết rồi, ngươi cần gì phải giả bộ thẹn thùng ở đây?” Lời nói của Đoàn Phi Ưng quả thật rất có tình có lý, hoàn toàn không thấy gì là không ổn mà còn tỏ thái độ sao Trầm Nhạn Thạch lại ầm ĩ chuyện cỏn con gì đâu.

Trầm Nhạn Thạch chán nản đến rũ cả người. Trong lòng thầm nghĩ da mặt người này dày tới vậy mà hoàn toàn không biết liêm sỉ là gì, có cãi tiếp hắn cũng không chịu thả xuống, ngược lại không biết hắn còn nói ra mấy lời khó nghe nào khiến bản thân xấu hổ thêm không biết chừng. Tốt nhất cứ nhắm mắt làm ngơ là xong.

Trong mấy cuộc đấu khẩu của hai người thì đây là lần đầu tiên Đoàn Phi Ưng chiếm thế thượng phong thế này. Mặc dù là dựa vào da mặt chai lỳ mới thắng được nhưng cũng đáng giá lắm rồi. Tâm tình của hắn đang vô cùng tốt lại càng cao hứng tận mây xanh.

Trầm Nhạn Thạch phớt lờ hắn càng khiến hắn nổi hứng muốn trêu ghẹo y. Hắn lắc lư thân thể đang ôm trong lòng một hơi, trông thấy Trầm Nhạn Thạch hốt hoảng mở mắt ra mới cười giễu cợt: “‘Nhân kiệu’ ta đây có chút dằn xóc, ngươi nên cẩn thận thì hơn.”

Trầm Nhạn Thạch ngớ người, cảm thấy thật dở khóc dở cười. Thở dài một hơi lại nhắm mắt tiếp.

Đoàn Phi Ưng thấy mình bị tảng lờ thì cố ý chau mày khiêu khích: “Ngươi làm sao mà nhẹ hẫng thế này, thiệt y như nữ nhân vậy.”

Vóc dáng của Trầm Nhạn Thạch vốn là dạng hơi gầy, mấy ngày nay lại không được điều dưỡng đầy đủ nên so với dáng người cao to của Đoàn Phi Ưng đúng là có khoảng cách rất xa. Có điều nói y giống nữ nhân thì đúng là có phần cường điệu quá đáng. Trầm Nhạn Thạch biết rõ Đoàn Phi Ưng cố ý khiêu khích mình nên cũng không phát cáu, vẫn nhắm nghiền mắt tịnh dưỡng.

Sau đó, bất kể Đoàn Phi Ưng có nói gì y đều bỏ ngoài tai không buồn mở miệng. Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi đầy đủ thật buồn ngủ đến chết, bờ ngực này vừa ấm áp lại vừa dễ chịu. Chi bằng mượn cơ hội này chợp mắt dưỡng sức một lát, còn tránh được mấy tiếng om sòm bên tai, chỉ không biết Đoàn Phi Ưng có nổi đóa ném y xuống đất té chết không thôi.

Mải suy nghĩ khiến ý thức cũng dần mơ hồ, Trầm Nhạn Thạch ngủ thiếp đi thật.

Trong lúc mơ màng vẫn cảm nhận thân thể mình như đang cưỡi mây lướt gió, không biết bao lâu mới dừng lại.

Trầm Nhạn Thạch giật mình thức dậy thì đối mặt ngay với Đoàn Phi Ưng.

Hắn dợm cười: “Cuối cùng ngươi cũng thức rồi, còn chưa chịu dậy là ta quăng ngươi xuống đất bây giờ. Chưa có ai cả gan dám nói chuyện với ta mà ngủ gật vậy.”

Tuy giọng hắn nghiêm nghị nhưng Trầm Nhạn Thạch nhận ra hắn không hề nổi giận.

Trầm Nhạn Thạch từ trong lòng hắn đứng dậy rồi mới hỏi: “Đây là nơi nào-?” Lời còn chưa dứt người đã ngây dại trước cảnh tượng trước mắt–

Một hồ nước xanh lam trong suốt gối đầu trên vùng tuyết trắng bao la, như viên lam bảo thạch tỏa ánh sáng trong ngần đến lóa mắt. Bốn bề xen kẽ những đỉnh núi tuyết trắng ngất trời. Mặt hồ dạ lên bóng hình những đỉnh tuyết phủ trong khi đỉnh núi tuyết ánh lại màu lam rực rỡ của nước hồ, hài hòa phối thành một bức tranh mỹ lệ lạ kỳ. Thật khó có bút mực nào tả xiết một phần vạn cảnh sắc diễm lệ ấy.

Đưa mắt nhìn xuống, Trầm Nhạn Thạch chấn động đến cơ hồ không nói nên lời.

“Thế nào?”

Trầm Nhạn Thạch thở nhẹ một hơi: “Thật sự là đẹp tuyệt vời. Người ta thường nói khéo tay vượt cả trời cao, nào ai hay biết những điều kỳ diệu của tạo hóa sức người làm sao có thể sánh kịp.”

Đoàn Phi Ưng ngạo nghễ lên giọng: “Người trần bảo Thiên Trì là chốn tuyệt mỹ nhất của Thiên Sơn, nhưng mấy ai đến được chốn Thiên Trì này khuấy bẩn tiên khí nơi đây chứ? Những chỗ kia đã bị xú khí của bọn phàm phu tục tử lan tràn đầy dẫy thì sao sánh được với chốn thanh u thoát tục này của ta?”

Trầm Nhạn Thạch chưa từng đặt chân đến Thiên Trì này nhưng cũng nghĩ sẽ không có nơi nào đẹp hơn nữa, chỉ là nghe Đoàn Phi Ưng cuồng ngạo huênh hoang như thế nên kềm không được thản nhiên nói: “Ta cũng là phàm phu tục tử vậy, Đoàn cung chủ mang ta đến đây chẳng lẽ không sợ tục khí trên người ta phá hoại tiên cảnh nơi này sao?”

Đổi lại Đoàn Phi Ưng cứ nhìn y đăm đắm. Khi Trầm Nhạn Thạch tưởng hắn sắp nổi trận lôi đình thì hắn chỉ thở dài một hơi: “Trầm Nhạn Thạch, tại sao ngươi cứ thích làm trái những điều ta muốn vậy?”

Biểu tình của hắn có chút thất vọng, còn thêm vài phần hờn tủi, hoàn toàn không giống vẻ mặt cao cao tại thượng lúc trước. Trong lòng Trầm Nhạn Thạch khẽ rung động như mơ hồ ngộ ra điều gì, nhưng trước sau như cách một tầng mây mù không cách nào nắm bắt.

Chỉ cảm thấy Đoàn Phi Ưng hôm nay… có chút kỳ quái thì phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.