Trong tẩm cung tuy nhìn yên ắng vậy nhưng thực ra không khí đang rất u ám.
Sau khi từ cửa bước vào, Đoàn Phi Ưng không mở miệng lấy một câu, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Nhưng vẻ mặt không lộ cảm xúc lại càng toát ra ý đe dọa đáng gờm.
Cũng bởi không biểu lộ nên người khác không biết hắn đang nghĩ gì; cũng bởi không biết hắn đang nghĩ gì nên mới sợ hãi.
Dĩ nhiên chiêu này không áp dụng được với Trầm Nhạn Thạch.
Trầm Nhạn Thạch nhàn hạ đứng ở bậc thềm, đối mặt với ánh mắt âm trầm của Đoàn Phi Ưng cũng không thấy y có chút căng thẳng nào.
Thế cục giằng co diễn tiến được một hồi thì đột nhiên Đoàn Phi Ưng bật cười: “Ra ngươi cũng có lúc nổi giận, ta còn tưởng khiêu khích thế nào ngươi cũng không để ý. Không lẽ vì Liệt Hỏa sứ mở miệng nhục mạ cha ngươi sao?”
Trong mắt hắn lộ ra nét hưng phấn hiếm hoi tới nỗi để cho ngũ hành sứ giả mà thấy chắc sẽ bị dọa đến mất hồn chứ chẳng chơi. Đấy là loại cảm giác thèm thuồng món đồ mình yêu thích pha lẫn cơn đắc ý khi biết đã nắm chắc nhược điểm của đối phương.
Giá như sau đó Đoàn Phi Ưng bình tĩnh suy nghĩ, chắc chính hắn cũng phải giật mình. Từ lâu bản thân đã mất hứng thú với mọi thứ xung quanh, vậy mà nay lại trỗi dậy thứ cảm giác này.
Nhưng hiện tại hắn chỉ muốn dồn toàn lực đánh bại tên nam nhân trước mặt này!
Trầm Nhạn Thạch thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dong-tieu-tuy/1947783/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.