Chốn cao mang theo cơn giá lạnh thấu da thấu thịt. Đỉnh núi này không những lạnh buốt như băng động mà còn có gió hàn ào ạt thổi từng cơn tựa nhũ băng quất rát mặt.
Trầm Nhạn Thạch thủ ở thạch thất bên ngoài, thân người giống như hóa đá tuyệt không cử động.
Thạch môn lại mở, Nhạc Tử Thanh cuối cùng cũng bước ra, trên tay ẵm Trầm Phượng Cử đang say ngủ trong lòng, gò má còn đọng nước mắt chưa vơi hết.
“Phượng Cử làm sao vậy?” Trầm Nhạn Thạch bật tới sốt sắng hỏi. Chung quy là đã đông cứng rất lâu nên khuôn mặt y tái mét, ngay cả thanh âm cũng thoáng run rẩy.
“Suỵt.” Nhạc Tử Thanh ra dấu im lặng, trìu mến vuốt ve mái tóc Trầm Phượng Cử thầm thì: “Phượng Cử còn đang ngủ, đừng đánh thức đệ ấy.”
Lời nói vừa dứt Trầm Phượng Cử đã khẽ rên một tiếng, vô thức gọi: “Tử Thanh?”
Nhạc Tử Thanh siết chặt vòng tay của hắn ôn nhu nói: “Huynh ở đây, ngoan ngoãn ngủ đi, huynh sẽ không đi đâu hết.”
Nghe lời cam đoan này Trầm Phượng Cử mới an tâm thiếp đi.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Nhạc Tử Thanh chỉ đăm đắm vào Trầm Phượng Cử. Dưới ánh trăng dìu dịu, hình bóng hai người tựa một bức tranh tuyệt đẹp độc nhất vô nhị trên đời, bất luận kẻ nào muốn chen vào đều sẽ phá hủy nét hoàn mỹ đó.
Người Trầm Nhạn Thạch lại run lên cầm cập.
“Chúng ta đi thôi.”
Hai người vội men theo con đường cũ quay ra. Chỉ cần rút lui vào rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dong-tieu-tuy/1947772/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.