Một tiếng phịch rung mạnh, tiếng ngựa hí tán loạn kéo theo tiếng Trầm An kinh hãi la to. Chiếc xe ngựa đột nhiên nghiêng sang bên, Nhạc Tử Thanh chưa kịp phản ứng thì một cú chưởng đã đánh bật nóc xe, Trầm Nhạn Thạch nhún người nhảy ra ngoài. Còn chưa kịp thủ thế thì một chiếc lưới khổng lồ đã chụp lên đầu, cả hai không kịp né tránh nên vướng ngay giữa rồi rớt xuống đất.
Hai người đang vùng vẫy định đứng lên thì mấy thanh đao đã kề sát cổ, mà có đến bốn năm thanh kiếm trên cổ mỗi người, chút cử động thôi chắc cái đầu sẽ dọn nhà ngay tức khắc.
“Trầm An? Ngươi ở đâu vậy?” Trầm Nhạn Thạch lớn tiếng gọi, lòng lo là Trầm An đã bị hạ độc thủ rồi.
“Thiếu gia…” Một thanh âm sợ sệt truyền tới bên tai, hai tên che mặt đã áp chế Trầm An. Một trong hai tên đẩy Trầm An ngã nhào xuống cạnh Trầm Nhạn Thạch. Xem ra huyệt đạo của Trầm An đã bị phong bế, mặc dù thằng nhóc không có bị trói nhưng cũng không động đậy được.
Tên nam tử che mặt đảo mắt qua ba người một lượt, ánh mắt có phần nhạc nhiên, vội vàng đi tới gã che mặt giống như thủ lĩnh đằng kia thấp giọng bẩm: “Sư phụ, không có Trầm Phượng Cử ở đây.”
Tuy hắn cố hạ giọng nhưng Trầm Nhạn Thạch và Nhạc Tử Thanh vẫn nghe rõ rành rành, cả hai rúng người: Lại là đến tìm Phượng Cử.
Gã che mặt mà tên kia gọi là sư phụ bước đến trước mặt ba người, giọng trịch thượng hỏi: “Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dong-tieu-tuy/1947768/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.