Sau khi hướng Trầm phu nhân xin cáo lui, Trầm Nhạn Thạch đến thỉnh an các vị thế thúc thế bá đã tới từ sớm để giúp đỡ cho yến tiệc, lễ nghĩa chu tất xong mới dám trở về phòng. Chân còn chưa bước đến cửa đã nghe một giọng nói vui vẻ vang lên: “Thiếu gia, cậu đã về rồi!”
Chính là Trầm An, tiểu tư thân cận của y.
[6: Đứa ở. Ngày xưa, kẻ chặt củi chăn ngựa gọi là tư 廝, sau này gọi chung những kẻ hầu hạ thấp hèn là tư.]
Trầm An đón y bằng vẻ mặt hồ hởi, liến thoắng nói cười: “Thiếu gia, mấy ngày nay cậu đi vắng làm em nhớ cậu chết được.”
Trầm Nhạn Thạch vờ cau mày: “Thật không đó? Nếu chẳng phải ngươi ham ăn ham uống, bị sôi bụng đến nỗi không lết xuống giường được thì đã theo ta được rồi.”
Trầm An nhớ lại chuyện xấu hổ của mình liền phụng phịu hai má: “Thiếu gia…” Thanh âm càng ra chiều hờn tủi hơn.
Trầm Nhạn Thạch cười xòa: “Được rồi. Hôm qua ta có bảo lão Ngô mang mấy thứ trái cây tươi đến, ngươi đã thấy chưa?”
Vừa nói tới đây là khuôn mặt tròn xoe của Trầm An tươi như hoa ngay: “Vẫn là thiếu gia tốt nhất, luôn nghĩ đến em.” Tay liền chỉ vào bụng mình mà khoe, “Đều ở trong này hết rồi.”
Trầm Nhạn Thạch vừa cười vừa mắng yêu thằng nhóc con: “Tiểu quỷ háu ăn!”
Bước vào phòng thong dong tắm nước ấm và thay một bộ thường phục gọn nhẹ hơn, Trầm Nhạn Thạch mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dong-tieu-tuy/1947749/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.