Một nữ học sĩ xuất hiện trong thị trấn, gương mặt lạnh lùng, không chút ý cười.
Nhưng mà ta biết, nàng ấy không phải không muốn cười, nàng ấy chỉ là bị chìm vào đoạn quá khứ kia.
Vào đêm hôm đó, đôi mắt nàng ửng đỏ cứ lặp đi lặp lại: “Xương bên sông thật đáng thương…”
(1)
Lăng Lung là sư phụ của ta, cũng chính là ân nhân của ta,
Nàng ấy đã cứu ta, từ trong băng tuyết mang ta về nhà, để ta không bị chết rét chết đói ở bên ngoài.
Giúp ta từ một kẻ ăn xin lang thang có chốn để về.
Nàng ấy chưa bao giờ có tâm lý phòng bị đối với ta, nhưng mà ta đối với nàng ấy lại có suy nghĩ không an phận.
Những suy nghĩ không an phận ngày càng lộ rõ, không thể che giấu nữa. Hôm nay là Trung thu, nàng lại uống đến say bí tỉ, nằm trên chiếc bàn đá, trong tay vẫn còn cầm bát rượu, rượu trong bát nghiêng theo đường vòng cung đổ ra bàn, nhỏ giọt xuống đất.
“Tí tách… tí tách”
Ta nhận lấy bát rượu từ trong tay sư phụ, ngồi xuống lắng nghe nàng.
Nàng lại đọc bài thơ đó, lại gọi tên người đó.
“Sư phụ” - Ta ngẩng đầu lên trước mặt nàng, nhẹ giọng gọi: “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào phòng thôi”.
Nàng chớp mắt hai lần, nhưng mí mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, đôi mắt phượng sắt son lạnh lùng đã sưng thành quả hạnh đào, lông mi cũng ướt đẫm.
“Thôi Phủ?”
“Không phải, là Ngọc Trần”.
Ngọc Trần là tên mà nàng ấy đặt cho ta, nàng nói: “Gió đông tán đi bụi ngọc”.
Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dong-tan-di-bui-ngoc/261312/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.