Bác sĩ đến , tiêm cho Tư Sở một mũi hạ sốt , cô lúc này mới có thể yên giấc trên giường.
- Tôi thật khâm phục cô ấy , lúc anh bị sốt đến co giật , vì sợ anh cắn lưỡi mình nên đã không ngần ngại đưa tay vào miệng mặc cho răng anh ngấu nghiến tạo thành vết thương sâu như dao cắt . Bây giờ lại bị sốt đến mê sảng nhưng ý chí sinh tồn vẫn còn rất cao!
Nói đến đây , Âu Thành Đông liền giật mình đến ngẩn người . Anh hất mặt lên nhìn vị bác sĩ kia , ánh mắt kinh ngạc , lời nói vừa rồi anh nghe rất rõ . Vậy cho nên , cô mới không cho anh động vào vết thương sao?
- Cậu nói sao? Tôi cắn cô ấy?
Vị bác sĩ kia lần nữa gật đầu , ánh mắt nghi hoặc nhìn anh , hỏi ngược lại.
- Đừng nói là anh không biết gì nhé? Tệ thật đấy lão đại.
Vị bác sĩ trẻ tuổi dọn dẹp đồ nghề , bước đến ngồi xuống đối diện với Âu Thành Đông , thoải mái thưởng thức tách trà nóng thơm phức mùi hoa cúc.
- Chị dâu không cho anh biết sao?
Âu Thành Đông nghe câu hỏi của người gọi mình một tiếng lão đại liền lắc đầu , ánh mắt vẫn dán chặt vào thân ảnh nhỏ trên giường.
- Đợt đấy tôi băng bó , nhìn vết thương còn tự cảm giác đau dùm . Thật nể phục chị dâu!?
Anh ta nói xong , ánh mắt lại lướt qua bàn tay của Âu Thành Đông.
- Bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dong-khong-lanh-bang-anh/2987687/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.