Edit: Hinh
Kỷ Tuân lúc bình thường với Kỷ Tuân lúc vẽ thật sự không giống nhau, Sở Mạt không muốn làm phiền anh vẽ, cô không tập trung ăn xong sandwich, sau đó liền ngẩn người nhìn mặt hồ tĩnh lặng.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Kỷ Tuân lại nói cục sạc pin dự phòng của cô có khả năng không cần dùng đến rồi.
Sở Mạt im lặng nhìn mặt hồ, hình như đang suy nghĩ gì đó, lại giống như không suy nghĩ gì.
Bốn phía đều có tiếng gió vi vu, mùi cỏ xanh hòa quyện với hương thơm của vài loài hoa cô không biết tên, cái nhiệt độ thích hợp cùng với bầu không khí có chút ẩm ướt này không hiểu sao lại có thể khiến cho cơ thể người ta dễ chịu hẳn.
Giờ này phút này, đối mặt với một cảnh đẹp thanh tịnh phối hợp với bầu không khí dịu dàng như vậy, lúc này đúng là thời điểm tốt để người ta thả lỏng toàn thân, để suy nghĩ bay cao bay xa.
Sở Mạt nằm về phía sau, duỗi tay chân ra để cơ thể thoải mái một chút, sau đó đặt hai tay ở sau đầu, nhàn hạ nhắm hai mắt lại, khóe miệng không kiềm được cong lên.
Dưới cảnh đẹp thế này, những thứ được làm bằng khoa học kỹ thuật hiện đại như điện thoại có vẻ không sánh được. Game trên điện thoại sao có thể so sánh được với khung cảnh yên bình nhẹ nhàng làm người ta dễ chịu này? Sở Mạt nghĩ, cho dù cô ở đây cả một ngày cũng không thấy chán.
Lúc Kỷ Tuân vẽ xong bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dem-va-anh-diu-dang-nhat/2472516/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.