Quý Sơ lại quay về căn nhà nhỏ năm ấy, lúc này đây, Niên Trĩ không giống như búp bê vải thiếu sức sống yếu ớt nằm gục trên sàn nữa, cô mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, chân mang đôi giày da nhỏ kiểu dáng tinh xảo, đầu giày bóng loáng.
Vui vẻ dạo chơi giữa hương hoa và nắng vàng, như nai con hồn nhiên đầy sống động.
Cô vốn nên là cô công chúa nhỏ.
Nếu không có Niên Hoành, chắc tuổi thơ của Niên Trĩ sẽ như thế này, sống hồn nhiên và vô tư, như cánh chim tự do bay lượn trên nền trời.
Quý Sơ nghĩ như thế, cúi đầu xuống mới nhận ra rằng mình cũng đã nhỏ trở lại thành cậu bé, trên tay còn đang ôm theo Nguyên Đán phiên bản nhỏ.
Đột nhiên có bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại vươn về phía này, cùng với hương thơm tươi mát ngọt lành, cô bé Niên Trĩ rụt rè mở lời, “Có thể cho em, anh có thể cho em sờ thử con chó này một chút được không?”
“Được chứ!”
Quý Sơ còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói non nớt của mình buột miệng lên tiếng, giống như sợ đối phương sẽ đổi ý, vừa dứt lời liền đưa chó con về phía trước cho Niên Trĩ, “Nó rất ngoan, em muốn sờ như nào cũng được hết.”
Chó con Nguyên Đán nhận ra đây là phiên bản thu nhỏ của bà mẹ Niên Trĩ dịu dàng nhà mình, vô cùng thân thiết đưa cái bụng mềm mại của mình ra, để Niên Trĩ dễ dàng hành động.
“Oa! Nó thật sự rất ngoan đó.”
Đôi mắt đen láy của Niên Trĩ sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dem-am-ap-hon-moi-em/944960/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.