Tự thấy mình vẫn là sao nhỏ Việt Tử Tranh và Chu Trừng cũng hùa vào nói theo, “Đúng đó, các người đừng ức hiếp người quá đáng nữa, cô Niên đã rộng lượng lắm rồi, hai người thôi hùng hổ hăm doạ người ta như vậy đi.”
Đỗ Văn Hân lớn tới vậy rồi đây mới là lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là thế gian hiểm ác, cô ngẩng đầu lên đối chọi lại một loạt ánh mắt đang chăm chăm buộc tội mình, cảm giác bị áp bức nhục nhã dâng đầy lồng ngực.
“Niên Trĩ, cô cứ chờ đó đi!”
Dằn lại một câu dữ dằn như vậy, Đỗ Văn Hân lôi theo trợ lý xuống khỏi máy bay. Cô không thèm hít chung một bầu không khí với đám người ô hợp này nữa.
“Tiểu Trĩ,” Ôn Yến vui vẻ mà vỗ vỗ vai Niên Trĩ, “Dạo này kỹ năng diễn xuất tiến bộ vượt bật luôn ha.”
“Mà, chị Trĩ Trĩ nè, chị nắm bắt thời điểm thực hiện phân đoạn nước mắt lã chã đấy hay thiệt.”
......
Tôi nói tôi đang cố nín cười mấy người tin không hả?
*
Do mọi người đều biết chuyến bay này có lộ trình vượt đại dương, ngay khi máy bay vừa trượt trên đường băng, đã lấy gối cổ và chăn mền chuẩn bị sẵn từ trước ra, đánh một giấc thật say.
Dù sao sau khi xuống máy bay phải liên tục vào thử vai, giữ gìn tinh lực cho mình mới là quan trọng nhất.
Nhóm trợ lý đi theo đa phần là người trẻ, tràn đầy năng lượng.
Trình Hoan lôi kéo thêm bốn người nữa ở đằng sau chơi bài địa chủ, thi thoảng lại vang lên tiếng cười “ha hả”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dem-am-ap-hon-moi-em/240731/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.