Khi mặt trăng còn chưa lặn, Sở Vọng đã bị dựng dậy tắm rửa thay quần áo. Cô mơ màng ngồi trước gương trang điểm, đích thân bà Cát tự tay trang điểm cho cô, búi tóc cô thành kiểu búi vô cùng phức tạp.
Lim dim hai mắt ngái ngủ ngồi xuống sô pha màu nâu vàng, cái đầu gục gặc như muốn đánh thêm vài giấc. Khi mở mắt ra, cô nhìn về hướng cửa sổ sát sàn: vầng trăng mờ ảo ở bên ngoài đã lặn dần, ánh ban mai từ từ chiếu vào.
Ây… có một kiểu tóc thôi mà làm từ khuya đến bình minh.
Cô vẫn mặc áo ngủ rộng rãi trên người, gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ, Mật Thu cẩn thận đút cho cô vài miếng bánh táo tàu nhỏ. Cậu cả và cậu hai nhà họ Tô đã dẫn vợ con tới, hai cậu đang ngồi uống trà sớm với mấy khách nam ở dưới lầu, mấy mợ thì nắm tay tụi nhỏ từ hai tuổi đến mười tuổi đi lên lầu. Từ nhỏ đến giờ, nơi xa nhất mà chúng đến là Thượng Hải, bây giờ có cơ hội đến Hương Cảng, chứng kiến khung cảnh náo nhiệt của thuộc địa nhiệt đới thì cảm thấy vô cùng mới lạ.
Đặc biệt là bọn nó khá hứng thú với Di Nhã và chú Henry, hết lần này tới lần khác bám theo khiến hai người phải chạy trốn.
Sở Vọng nhìn lễ phục đã được ủi phẳng phiu, ngay cả áo cưới cũng được treo thật cao. Tuệ Tế và mấy cô hầu canh giữ nghiêm ngặt, nhưng dường như không thể ngăn nổi sự tò mò của bọn trẻ muốn sờ thử. Bánh táo tàu, sủi cảo tôm và chân gà ngũ vị thay phiên nhau tấn công là thế, nhưng đối với tụi nhóc thì áo cưới lại hấp dẫn hơn nhiều. Hết cách, Di Nhã đã bị Chân Chân và Tuệ Tế bán đứng, bị đẩy đi dỗ bọn nhóc.
Sở Vọng không chỉ một lần nghe thấy đoạn đối thoại sau:
“Sao chị lại giống mấy con búp bê tóc vàng trong tủ kính ở các cửa hàng Tây thế?”
Di Nhã rất nhẫn nãi: “Vì chị là Cinderella…”
“’Xin đờ re là’ là ai?”
Di Nhã trợn tròn đôi mắt.
“Chị xinh đẹp thế này, chị là cô dâu hả?” Cô dâu đóng cửa cả ngày không tiếp khách, chỉ có vài người may mắn mới nhìn thấy dung nhan của cô, cho nên mọi người vô cùng tò mò.
Chân Chân vui vẻ: “Chị ấy không phải là cô dâu, chị ấy là em gái chú rể…”
“Thế thì chị phải ở trong nhóm đón dâu chứ, sao lại ở trong phòng của cô dâu?”
“… Chị ấy cũng là bạn của cô dâu.” Chân Chân kiên nhẫn hơn Di Nhã rất nhiều.
Mấy đứa nhóc như hiểu ra, châu đầu ghé tai nhau nói: “Hóa ra chú rể cũng tóc vàng mắt xanh…”
Sở Vọng đã trang điểm xong, Tuệ Tế đứng dậy, kéo cửa phòng ra một khe nhỏ, ôm đứa bé trai nhỏ nhất vào phòng thay đồ – đứa bé này và con gái nhỏ nhất của Tạ gia sẽ đảm nhận vai trò hoa đồng.
Áo cưới cao cổ bó sát làm cô phải rướn cổ lên mới có thể hít thở và phải ngồi thẳng lưng – mệt quá.
Được rảnh một lúc, cô cảm thấy đói bụng nên đưa tay lấy một miếng bánh táo, nhưng vừa ăn được hai miếng chợt nghe ở bên ngoài có tiếng động cơ ô tô và hàng loạt tiếng thắng xe cùng tiếng đóng cửa xe. Chỉ trong chốc lát, cổng lớn ở dưới lầu được mở ra, không biết có ai dùng giọng huyện nào ở Chiết Giang la lên:
“Đàng trai đến đón dâu rồi –”
Sở Vọng nhìn miếng bánh táo còn chưa kịp nuốt hết, lập tức bị sắc; Tuệ Tuế không biết cổ áo cô bị siết, cứ nghĩ rằng cô lạnh nên lấy khăn choàng khoác thêm cho cô, cô đưa tay ngăn lại, đứng dậy chạy vào phòng tắm.
Có người cười nói: “Đúng là cô nhóc, lần đầu cưới nên hồi hộp hả?”
Bà Cát nói: “Con bé hồi hộp cái gì?”
Di Nhã bật cười: “Mọi người không biết đâu, vừa nãy nó lén uống hết mấy ly nước, hết nước chanh rồi lại đến sữa bò, son môi bị nó ăn hết một nửa. Nó không đi vệ sinh thì ai đi đây?”
Mọi người cười cô, bỗng nghe thấy bà Cát kêu lên, “Di Nhã, xuống lầu cản Lâm Tử Đồng lại –”
Di Nhã hỏi lại: “Làm gì ạ?”
“Mấy ông cậu của con bé có khẩu khí văn chương rất lớn, không chừng đã đưa ra mấy câu thơ tứ lục khó hiểu ngăn cản anh cháu ở ngoài cửa rồi đấy.”
Di Nhã la lên gay rồi: “Anh con làm gì được học mấy cái này?” Nói đoạn, cô ấy lập tức lê guốc phi xuống lầu.
Sở Vọng buồn cười không thôi, thầm nghĩ, may là bà Cát lo xa, trước đó đã để tài xế đưa mấy người trong viện nghiên cứu đến Shek O rồi. Nếu để bọn họ tham gia vào đội ngũ rước dâu, không chừng lại hỏi Tạ Trạch Ích, Galileo là ai rồi Michelson và Einstein là ai, thế thì e là đến kiếp sau cô cũng đừng mong được gả đi.
Mợ hai ngồi bên cạnh bà Cát, chỉ vừa vào cửa mấy năm nên chưa nhìn thấy sự lợi hại của cô em chồng, có hơi bất mãn: “Đúng, bọn tôi là nông dân, không có bãn lĩnh đi học trường Tây Dương –”
Mợ cả vội vàng che miệng bà ấy lại.
Bà Cát không rảnh quan tâm đến bà ấy, liên tục hỏi: “Sở Vọng đâu rồi?”
Chân Chân che miệng cười: “Vẫn còn ở trong đó.”
Sở Vọng ngồi trên nắp bồn cầu màu vàng nâu, nhìn ánh nắng lọt qua khung cửa sổ nhỏ trên vách tường, lắng nghe tiếng nô đùa ầm ĩ của bọn nhóc và tiếng cười đùa của mấy cô gái ở bên ngoài, tất cả khiến cô có cảm giác không thật, như thể cô đã là bà cụ tám chín mươi tuổi, lúc này đang tận hưởng niềm vui con cháu quây quần.
Bà Cát đứng ở trước cửa phòng tắm, “Chỉ là kết hôn thôi mà làm như lấy mạng của nó vậy.” Vừa dứt lời, bà gõ cửa phòng, “Vị hôn phu của cháu đã ở dưới lầu rồi, cháu muốn nhóm đón dâu vào nhà vệ sinh trong phòng cháu hả?”
Cô đáp lại một tiếng rồi đứng dậy, kéo váy cưới bước ra ngoài, ngay lập tức bị kéo đến trước gương tô son lại.
Sau một loạt tiếng bước chân vang lên dồn dập, Di Nhã há miệng thở dốc, vội vàng đóng cửa lại: “Không được rồi –”
Mọi người hỏi: “Sao thế?”
Cô ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Di Nhã đang báo cáo lại tình hình dưới lầu: “Cháu vừa xuống dưới lầu đã nghe mấy ông cậu đang bàn nhau làm sao để trêu anh ấy. Có mấy người nghe nói anh ấy lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, sau lại học trường quân đội, nên có người đòi lấy nội dung Cương Giám, Phương Dư ra kiểm tra anh ấy, làm cháu hết hồn. Anh ấy làm gì biết mấy cái đó? Khó khăn lắm cháu mới tìm được anh Lâm, nói với anh ấy: ‘Nếu bọn họ làm khó chú rể thì anh giúp anh ấy với.’ Mới dứt lời thì anh Zoe đã từ cửa đánh ập vào.”
Mọi người bật cười: “Không ai cản cậu ấy hả?”
Di Nhã nói: “Anh Lâm còn chưa nói gì thì Chers và đám bạn của anh ấy đã từ sau lưng Zoe sải bước đi tới, lần lượt phát bao đỏ.”
Mấy bà mợ hỏi: “Bao gì?”
Chân Chân giải thích, “Là lì xì.”
Mấy bà mợ trao đổi ánh mắt, cử người nhỏ nhất ra hỏi: “Trong bao lì xì có bao nhiêu tiền?”
Di Nhã nói: “Tiền gì? Bên trong là chi phiếu.”
Bà ba Tô hỏi tiếp: “Viết bao nhiêu?”
“Tám ngàn tám trăm tám mươi tám…”
Di Nhã chưa nói hết thì mấy bà mợ đã nhao nhao rướn cổ lên.
Mợ cả là người từng trải, bình tĩnh nói nhỏ hai câu bên tai hai đứa nhóc, để hai đứa xuống lầu đòi lì xì, có vài bà mẹ của mấy đứa nhỏ cũng chạy đi theo; người không có con thì lại như đang ngồi đống lửa. Có người nhanh nhẹn nói: “Cô dâu cần phải trang điểm lại, để tôi xuống lầu giúp cô ấy kéo dài thời gian.”
Cô ấy vừa đi, ngay lập tức nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ.
Vài người châu đầu ghé tai nhau hỏi: “Nhà trai làm nghề gì? Nhà họ Tống ở Thượng Hải lúc hưng thịnh nhất cũng chưa chắc vung tay rộng rãi như thế.”
Di Nhã không lên tiếng.
Huân tước Tạ làm gì, dăm ba câu không thể nói rõ.
Bà Cát chỉ nói một câu ngắn gọn: “Lúc trước huân tước Tạ là nhân vật có tiếng trong giới tài chính Nam Dương.”
Di Nhã và Chân Chân cười vui vẻ.
Sở Vọng ngồi trên ghế thở dài: “Cháu cũng muốn một bao lì xì.”
Bà Cát mắng cô: “Làm gì có cô dâu nào đòi lì xì trong ngày cưới của mình?”
Sở Vọng le lưỡi: “Cháu chỉ nghĩ thôi mà.”
“Son môi!”
Vừa dứt lời, bà mợ ba nhân cơ hội đi đòi lì xi vừa nãy đã vào phòng, khép cửa lại rồi nói: “Ở dưới lầu đã hốt gọn cả rồi.”
Bà Cát kinh ngạc: “Dù gì cũng có ba mươi cửa ải, sao lại nhanh như thế?”
Bao lì xì lớn chừng bàn tay trong túi mây của bà mợ ba vô cùng chói mắt. Bà ba nói: “Ây, còn phải hỏi sao?”
“Một đám hám lợi.” Bà Cát không lên tiếng, quay đầu hỏi Di Nhã: “Lâm Tử Đồng đâu? Gọi nó ra làm khó anh Zoe của cháu đi.”
Di Nhã đáp lời, lại vội vã đi ra khỏi phòng.
Chân Chân bật cười: “Anh Lâm cũng khó xử thật.”
Chưa đầy một giây sau, Di Nhã đã quay trở lại, đỡ trán nói: “Cháu tận mắt nhìn thấy anh Zoe lén đưa hết số bao lì xì còn dư cho anh Lâm, sau đó, anh Lâm cười đi lên lầu — không ai ngăn bọn họ lại cả.”
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa phòng đã vang lên. Lâm Tử Đồng đứng bên ngoài nói: “Cô út, em ba, chuẩn bị đón dâu nào.”
Di Nhã nháy mắt với Chân Chân, thở dài: “Không có đạo đức mà!”
Tuệ Tuế và Mật Thu luống cuống đỡ cô đang ngồi trước gương trang điểm dậy, lần lượt khoác lớp áo lót lông nhung màu trắng rồi đến khăn trùm đính phỉ thúy xanh đỏ. Sở Vọng đưa tay sờ hàng lông mày mảnh như tơ, ngẩng đầu nhìn vào gương — gương mặt cô được trang điểm vô cùng xinh đẹp. Trâm cài tóc và khuyên tai vàng như hai chiếc cúc áo khẽ đung đưa. Sở Vọng vuốt nếp gấp trên chiếc váy dài xếp ly, nhủ thầm, không biết Tạ Trạch Ích mặc gì mới có thể đón cô dâu đậm chất Trung Quốc này đi đây?
Bà Cát cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại bên tai cô: “Dáng đi, nét mặt phải trang trọng lên!”
Cô chột dạ đáp lại, được mọi người đỡ tay, cẩn thận bước ra khỏi phòng.
Một đoàn người nối đuôi nhau đi xuyên qua hành lang, bước xuống cầu thang đi xuống lầu —
Nhóm đàn ông trong phòng khách dưới lầu gom thành một nhóm, không phân biệt lạ hay quen, ngoài nước hay trong nước, không phân biệt màu da, ai nấy đều dùng tiếng phổ thông trò chuyện rôm rả, ngay cả Chers cũng có thể lưu loát nói vài câu tiếng Thượng Hải, nom vô cùng vui vẻ hòa đồng.Chân Chân và Di Nhã đi sau thầm nghĩ: “Hám lợi, đúng là hám lợi mà.”
Lâm Tử Đồng đứng ngay chỗ rẽ của cầu thang, thấy mọi người đi đến thì ngồi thẳng lưng, cung kính đợi bọn họ lại gần rồi lặng lẽ nhét hai bao lì xì đỏ chót vào tay Di Nhã và Chân Chân.
Hai người kinh ngạc, Sở Vọng nhìn thấy thì nói: “Thời thế thay đổi, thời thế thay đổi.”
Bà Cát trừng mắt với cô.
Lâm Tử Đồng đem xấp lì xì còn dư lại nhét hết vào tay Sở Vọng, đuổi theo vài bước nhỏ giọng nói: “Cậu Tạ cố ý để lại cho em đó.”
Sở Vọng kinh ngạc chỉ vào mình, quay đầu nhìn Lâm Tử Đồng, mở khẩu hình: “Em?”
Lâm Tử Đồng nghiêm túc gật đầu,
Sở Vọng nhìn nhóm người đi xuống lầu.
Tiếng cười nói dưới lầu cũng dần ngừng lại, nhóm người bắt đầu đứng dậy.
Một nhóm người nước ngoài da trắng tóc vàng nhìn chiếc váy phồng trên người Sở Vọng, vẻ mặt tán thưởng “ồ” lên, tiếng vỗ tay vang vọng khắp nơi.
Sở Vọng thầm than: đúng là hôn lễ này không phải của riêng mình cô, mà là cử hành cho người ta xem.
Tạ Trạch Ích cũng ở trong đám đông, anh mặc bộ âu phục màu xám, cà vạt tơ tằm màu đen và khoác chiếc áo gi lê màu đen bên ngoài — hình như anh đã cắt tóc, thay đổi kiểu tóc rẽ ngôi giữa trông có vẻ mất tinh thần lúc xưa, mái tóc được cẩn thận hất về phía sau và chải sang một bên, vô cùng chói mắt trong nhóm khách nam.
Anh cùng “ồ” theo mọi người, ngẩng đầu nở nụ cười với cô, vẻ kinh ngạc ẩn chứa trong mắt.
Sở Vọng cũng cười, bụng nghĩ, gì thế này? Người nhà hai bên chưa bàn bạc trước với nhau à, trang phục hai nhà không hợp chút nào cả.
Nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không thể nào tưởng tượng nổi nếu một người đàn ông đậm chất Anh cổ điển mà khoác lên bộ trường bào Trung Quốc thì sẽ trông như thế nào. Có nhẽ bản thân anh cũng cảm thấy không được hài hòa cho nên tự ý đổi sang âu phục.
Hai người dừng bước nhìn nhau từ xa, mãi cho đến khi không biết bà mợ nào đứng sau lưng Sở Vọng bật khóc.
Trong phòng khách, đám khách Tây chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều bị tiếng khóc của bà làm giật mình, trố mắt đứng nhìn, xầm xì với nhau: “Sao lại khóc thế này? Không được khóc lóc thảm thiết mới đúng chứ.”
Nhưng vẻ mặt của nhóm khách nam ở Trung Quốc lại rất bình thản. Sở Vọng nghe thấy tiếng khóc sụt sùi ở sau lưng, không biết rốt cuộc là khóc mới tốt hay là không khóc mới tốt nữa. Cô buồn phiền nhíu mày, ngay lập tức lại bị Di Nhã và Chân Chân nhéo một cái đau đến hít hà, miễn cưỡng tạm cho qua.
Tạ Trạch Ích nhìn thấy cô vất vả kìm nén nước mắt thì bật cười, rồi anh bước nhanh đến trước mặt cô, kéo cô thoát khỏi bể khổ.
Trên cầu thang, mấy người phụ nữ và đám trẻ con vẫn còn đang khóc ‘gả’, không hề biết chú rể đã nắm tay cô dâu đi ra cửa.
Mọi người đứng phía sau trân trân cặp vợ chồng mới cưới này: người đàn ông cao to, bước đi khoan thai dáng vẻ lịch lãm; cô gái mang đôi giày thêu, thấp hơn anh một cái đầu, bên dưới lớp áo lộ ra bốn ngón tay thon dài trắng nõn, cô được anh nắm tay dắt đi, dẫm từng bước nhỏ tựa như hai con thoi.
Dù lễ phục của hai người không hợp nhau nhưng lại ăn ý một cách kỳ lạ.
Hai đứa nhóc nhà mợ kinh ngạc reo lên: “Ơ, sao tóc chú rể không phải màu vàng thế?” Vừa nói xong thì hai đứa bị mẹ cốc cho hai cái, òa khóc tại chỗ.
Đám đông tặc lưỡi lấy làm lạ, sau đó nối đuôi đi theo.
Cô dâu chú rể mặc kệ mọi người phía sau mà chạy ra cổng biệt thự bà Cát, ngay lập tức đã có người cầm dù đen tiến lên.
Sở Vọng vừa cúi đầu, dưới ánh nắng chói chang lại rơi xuống những hạt mưa to chừng hạt đậu, đúng là khí hậu gió mùa miền biển vô cùng đặc sắc.
Tạ Trạch Ích giơ tay ngăn lại, cản người cầm dù cách hơn nửa bước. Anh khẽ khom người, ôm cô dâu toàn thân gấm đỏ vào lòng, sải bước đi xuyên qua vườn hoa, khom người đứng bên cạnh chiếc xe Plymouth đã mở cửa sẵn, đầu tiên để cô ngồi ổn định vào hàng ghế sau, sau đó mới vòng qua bên trái, khom người ngồi vào.
Đám đông sau lưng cũng lần lượt lên xe.
Mưa mây rơi lộp độp lên mui xe, nước mưa lăn xuống cửa xe đang chuẩn bị tăng tốc, tạo nên vô số vệt nước chảy dài trên cửa.
Tóc và hàng mi của Tạ Trạch Ích đều x dính nước, anh ngồi bên trái cô, nghiêng đầu hỏi: “Em dậy lúc mấy giờ thế?”
“Không biết nữa, khoảng năm giờ thì phải?”
“Buồn ngủ không?”
Cô đang đang định lắc đầu thì lại ngáp một cái.
Tạ Trạch Ích cười, “Em vất vả rồi.” Anh nhẹ nhàng chỉnh khăn trùm lại cho cô.
Dưới lớp lông nhung trắng, gương mặt nhỏ trắng nõn ngáp một cái, đôi mắt giăng hơi sương nhìn anh.
Tạ Trạch Ích nhìn cô là lòng ngứa ngáy, thế là cúi đầu chen vào dưới khăn hôn cô.
Lái xe da ngăm người Nam Dương trêu ghẹo: “Cậu Tạ, buổi tối mới động phòng mà.”
Cho đến khi anh đặt cô gối đầu lên người mình, Sở Vọng đội nguyên khăn trum dựa vào người anh mới cảm thấy nóng.
“Cùng ngủ một lát nhé?” Tạ Trạch Ích thấp giọng cười trên đỉnh đầu cô, tiếng cười cách khăn trùm đến, làm lớp lông nhung rung rung nên hơi ngứa.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, dứt khoát kéo khăn xuống dựa lên người anh giả vờ ngủ, nhưng chỉ một lát sau cô đã ngủ thật luôn rồi.
Hai người dựa vào nhau ngủ một giấc đến Shek O, đến nơi đã gần hai giờ chiều.
Xe dừng lại ở biệt thự được dùng làm phòng tân hôn trên núi Long Tích.Tạ Trạch Ích dậy từ sớm, để cô ôm tay mình ngủ thêm một giấc nữa. Đến khi chiếc xe đi theo phía sau dừng lại, bà Cát bảo Mật Thu và Tuệ Tế đến gõ cửa xe, thấy hai người ôm nhau ngủ thì không nhịn được nở nụ cười, “Sao lại ngủ ngon thế này?”
Tạ Trạch Ích chồm người dậy, đưa tay mở cửa xe rồi ôm cô bước xuống.
Từ bậc thềm đá xuyên qua vườn hoa tường vi, nhóm nữ quyến cản anh ở ngoài cửa: “Cô dâu phải thay áo cưới, chú rể đến lễ đường trước đi.”
Tạ Trạch Ích cười đáp: “Được rồi được rồi.”
Chậm rãi buông cô ra, anh vẫn quyến luyến không muốn cất bước, đưa mắt nhìn cô dâu của anh được mọi người dìu đi qua vườn hoa rồi đi vào căn phòng hiện đại màu trắng kia.
Lúc bước vào căn phòng có cột trụ làm bằng cẩm thạch, Sở Vọng mới tỉnh táo hẳn. Cô quay đầu nhìn lại, Tạ Trạch Ích vẫn còn đang đứng đó nhìn cô.
Vừa bước vào là có thể nghe thấy tiếng sóng biển rì rào quanh quẩn trong phòng khách và hành lang. Chưa kịp bước đến bên cửa sổ cạnh biển, chỉ nhìn xuyên qua cánh cửa sổ rộng lớn thôi cũng trông thấy màu xanh của biển và của mây trời.
Nhóm nữ quyến đã chạy đến bên kia xuýt xoa khi thấy cảnh biển, Sở Vọng nhìn sang cửa sổ sát sàn đối diện vườn hoa. Xuyên qua những khung cửa, cô vẫn nhìn thấy bóng dáng của Tạ Trạch Ích thấp thoáng sau bụi hoa tường vi, tựa như nhìn thấy anh qua những thước phim điện ảnh nhuộm màu năm tháng, trên mỗi thước phim là những cảnh bất đồng.
Bỗng trong cô dâng lên cảm xúc khác lạ, cho đến khi bà Cát dẫn một bà nữa, cùng Tuệ Tế gọi cô một tiếng thì cô mới hoàn hồn, cùng mọi người bước lên lầu, lúc bấy giờ mới xua đi suy nghĩ khác thường trong lòng mình.
Căn phòng ngủ ở lầu hai rộng khoảng ba trăm feet được trang trí thành phòng tân hôn. Cô gỡ mái tóc được búi cầu kỳ của mình ra, chải lại rồi búi thành một búi giản dị, bên trên được cài thêm trang sức bằng bạch kim.
Áo cưới phải mặc từ đằng sau, Di Nhã, Chân Chân và bà Cát cùng nhau cài từng hạt nút tinh xảo phía sau váy cho cô.
Tiếp đến, cô đeo găng tay tơ tằm màu trắng vào, mang đôi giày cao gót được giấu dưới váy, Sở Vọng chưa kịp nhìn xem đôi giày màu gì, nhưng dù sao cũng chẳng quan trọng.
Đeo đôi bông tai bồ công anh lên tai, lúc Sở Vọng quay đầu, mọi người đồng loạt vỗ tay.
Bà Cát nở nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày qua.
Di Nhã thở dài: “Ai mà ngờ trong ba đứa chúng ta, Sở Vọng lại là người đầu tiên lấy chồng.”
Có người không có ý tốt nhỏ giọng thầm thì: “Nghe đồn là bác sĩ bảo cưới?”
Di Nhã cười nói: “Nhìn cái eo của cô ấy kìa, chỉ sợ ăn cơm thôi cũng sợ chật nữa là.”
Chưa nói được mấy câu, bà lão kia đã mời những người không phận sự ra ngoài, lót chăn hỉ đỏ lên trên gường, sau đó rải đậu phộng, táo đỏ, hạt ngũ cốc và tiền lên.
Chờ đến khi mọi người đi ra hết, bà lão cũng lui ra, bà Cát khóa cửa phòng lại.
Sở Vọng đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn xuống, xe của Tạ gia đã rời đi, một hàng xe khác đậu thành dãy trên đường bên ngoài vườn hoa.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên mười bốn lần, âm thanh rất gần tựa như đang vang trên đầu cô, và cả tiếng sóng biển cùng lúc vang lên. Sở Vọng thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhà thờ nằm ngay trên một con đường khá gần đây, chỉ khoảng mấy phút đi bộ mà thôi. Cô quay đầu lại hỏi: “Sao mình lại đi xe thế ạ?”
Bà Cát cúi đầu nhìn chiếc váy đuôi cá dài chấm đất của cô, “Cháu nói xem?”
Di Nhã và Chân Chân lần lượt giúp cô cầm váy lên, chầm chậm đi theo cô xuống lầu rồi ngồi vào xe.
Cảnh đường phố liên tục thay đổi ở bên ngoài cửa sổ, màu sắc của những ngôi nhà cũng biến thanh màu xanh đỏ trắng như phim hoạt hình. Trên đihr sườn đồi, nhà thờ tọa lạc tại một con đường ven biển.
Phần lớn mọi người đã vào nhà thờ ngồi, còn vài chục người vẫn đang tụm năm tụm ba tám chuyện dưới ánh mặt trời.
Chân Chân và Di Nhã cầm váy của cô đỡ cô xuống xe, bà Cát đi tới nói: “Nào, đến nói chuyện với ngài Hoàng đi.”
Ngài Hoàng đang đứng bên bãi cỏ nói chuyện với một vị phu nhân trung niên mặc bộ đồ nghiên cứu. Thấy cô bước đến, hai người lập tức tạm dừng cuộc trò chuyện, đồng loạt quay đầu nở nụ cười thân thiết với cô.
Cô mang giày cao gót giẫm lên cỏ bước tới, chưa đến gần thì ngài Hoàng đã mỉm cười nói, “Dì Cát đã nói với tôi rồi.” Nói đoạn, ông hếch cằm nhìn về phía mấy cây cọ xa xa, “Người cô muốn tìm ở nơi đó.”
Sở Vọng dừng bước, nhìn theo hướng ông ấy chỉ — ở đó có bốn năm người da trắng đang đứng. Bên cạnh bọn họ là một người đàn ông ngồi xe lăn đang ngồi hóng mát dưới bóng cây.
Cô ngẩn người.
Ngài Hoàng nói tiếp: “Sắp bắt đầu làm lễ rồi, đừng để mọi người đợi lâu.”
Cô lập tức nhấc váy lên, vội vàng chạy về phía bụi cây cọ.
Ở xa xa có mấy người bên viện nghiên cứu la lên bằng tiếng Anh: “Coi chừng té đó –”
Từ Thiếu Khiêm cũng lấy lại tinh thần, chậm rãi đứng dậy, một tay anh chống lên thân đại thụ, tay kia khoát với cô ra hiệu bảo cô chạy chậm một chút.
Cô bật cười, dừng lại cách Từ Thiếu Khiêm vài bước rồi thở phào lấy lại nhịp, đi từng bước về phía anh, “Thầy Từ, thầy đến rồi.”
Trên người anh là một bộ âu phục trang trọng, anh đứng lên vẫn cao hơn cô khi mang giày cao gót nhiều.
Cô cầm váy mà tay chân luống cuống, không biết phải nói gì cho phải.
Trên mặt Từ Thiếu Khiêm vẫn là nụ cười dịu dàng như xưa, “Em không mời tôi đến dự lễ.”
Lòng cô mừng rỡ: “Em xin lỗi, là em lo…”
“Không sao, chồng em đã thay em lấy công chuộc tội rồi.”
Cô sững sờ: “Anh ấy… anh ấy đến tìm thầy ạ?”
Từ Thiếu Khiêm nhìn cô, trên gương mặt hiện lên ý cười đầy thích thú. Một lúc lau sau, anh mới nói, “Ừ, chúng tôi nói chuyện một hồi lâu. Lâu rồi tôi chưa từng trò chuyện vui vẻ đến thế, đã rất lâu, rất lâu rồi.”
Nhìn nụ cười trên mặt anh, cảm xúc kỳ lạ khi đứng trong căn phòng ven biển kia lại một lần nữa xuất hiện.
Cô luôn có cảm giác Tạ Trạch Ích biết cô.
Cách đó mấy chục mét có một nhóm người đang tập trung nói về thuyết lượng tử, những người còn lại đều bắt đầu đi vào nhà thờ.
Ánh nắng chiếu xuống bãi cỏ vẫn còn ẩm ướt, mắt cá chân của cô cũng thấm ướt theo. Tất cả mọi thứ đều mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cô vô cùng yên lòng.
Cô quyết định, “Mặc dù em không biết hai người đã nói gì…”
Từ Thiếu Khiêm nghiêm túc nghe cô nói.
“Nhưng em luôn cảm thấy thắc mắc, liên quan đến một lá thư,” Cô nắm tay thành đấm, đi lại gần một bước, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy từng có một bức thư chưa từng giao cho em, trong thư có viết một câu rất kỳ lạ.”
“Câu gì thế?”
“Ie Spectem Suprema mihi CumVeneril hari, Ie teneam mor iens deziciente manu.” Cô đọc lên với phát âm không chuẩn lắm.
Từ Thiếu Khiêm nghe xong, vẫn giữ nét mặt giống hệt trước khi nghe cô nói ra câu này.
Sở Vọng muốn nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của anh dù chỉ là một chút xíu, kinh ngạc, do dự, hoặc trầm tư…
Nhưng đáng tiếc là không có.
Điều này có nghĩa là… anh không hề hiếu kỳ với mục đích viết lá thư này của Tạ Trạch Ích.
Nếu thế, ở mặt nào đó mà nói, điều đó cũng đã chứng minh tất cả suy đoán của cô từ trước đến nay.
Ngay sau đó, Từ Thiếu Khiêm nói tiếp một câu: “Hôm qua cậu ấy có hỏi tôi một câu.”
Sở Vọng lẳng lặng nghe anh nói.
“Cậu ấy hỏi tôi: Thế chiến thứ nhất là chiến tranh của các nhà hóa học, thế chiến thứ hai là chiến tranh giữa nhà sinh vật học và vật lý học — câu nói này nghĩa là gì.”
Quả nhiên.
Sở Vọng vùi mặt vào lòng bàn tay mình.
Nhưng câu nói ấy cũng không phải là lời dạo đầu của anh.
Từ Thiếu Khiêm ngước mắt nhìn cô, không biết là vì bối rối, xấu hổ hay giận dữ mà giơ tay bụm mặt, chợt anh nhớ đến vị khách không mời ngày hôm qua.
Cậu ta chọn thời gian và địa điểm rất tốt — ở trên đài thiên văn núi Thái Bình chống nghe trộm đứng đầu trên toàn thế giới.
Cậu ta vận dụng thân phận quan quân của mình, lấy được quyền lợi viếng thăm.
Từ Thiếu Khiêm nhìn cậu ta qua lớp gương một chiều một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở cửa, đẩy xe lăn mời cậu ta vào, cậu ta cũng không chút khách khí đứng thẳng người đi theo anh vào trong.
Lúc bất động, trong cậu ta như một khẩu súng cán dài màuu đen; nhưng khi cậu ta nhúc nhích, người ngoài mới biết thực ra cậu ta chỉ đang ngủ đông mà thôi.
Cửa khép lại, cậu ta cũng không tự giới thiệu mà mở lời bằng câu: “Thầy Từ, cô ấy có thể hiểu vật lý những chưa chưa chắc hiểu chiến tranh. Xin phép cho tôi thay mặt cô ấy đến trả lời anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]