Ba ngày sau, Doãn Yên và bà Kiều bắt đầu vào guồng quay bận rộn. Chỉ mỗi việc dọn dẹp hành lý của Doãn Yên thôi mà điều hết hơn nửa người hầu trong nhà. Doãn Yên cực kỳ cứng đầu —— thứ gì cũng muốn đem theo, không nỡ bỏ lại hay vất đi. Sở Vọng không khỏi cảm thái, xem ra chứng ái vật của cô nàng là bẩm sinh mà có, sống thêm mấy năm cũng không đổi.
Chuyến này đi Thượng Hải, Lâm Du mời rất nhiều bạn bè thân thích đến biệt thự nhà mình ở tô giới công cộng, coi như là tiệc nhà quy mô lớn. Vì thế nên Kiều Mã Linh và anh Hoàng cũng muốn đi cùng. Có điều tháng trước chị và anh Hoàng đã đến khu định cư Eo biển Singapore*, nên hai người sẽ đi thuyền từ Singapore đến thẳng Thượng Hải, tới lúc đó mới gặp nhau.
(*Các khu định cư Eo biển là một nhóm các lãnh thổ của Anh nằm tại Đông Nam Á từ 1826–1942, gồm có bốn khu định cư riêng biệt: Malacca, Dinding, Penang và Singapore.)
Con thuyền mang số hiệu Tử Tước lần này là thuyền của Anh Quốc, vẫn là khoang hạng nhất, có điều rộng hơn con thuyền Nhật Bản nhiều. Bà Kiều ở chung một gian với Doãn Yên, còn Sở Vọng và Chân Chân ở gian khác, một gian khác nữa là của vú già. Sóng gió trên biển lặng hơn lần trước, nhưng Doãn Yên vẫn nôn nhiều. Nôn ba ngày liền, đến bà Kiều cũng không chịu nổi, “Sau này phải băng qua Ấn Độ Dương và biển Đỏ mất gần một tháng, ở đấy sóng to gió lớn, đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dang-noi-dau/1859473/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.