Sau khi chính thức gửi thư báo trúng tuyển đại học dự bị ngành Vật lý đại học Hương Cảng, trong lịch trình hằng ngày của Sở Vọng đã gạch bỏ đi dòng “trường nữ sinh tư thục Hương Cảng”, dù là vậy thì cũng không được nhẹ nhàng bao nhiêu. Một tuần đến phố Hoa Viên ở Vượng Giác bốn lần, đến Du Ma Địa ba lần, Chủ nhật lại còn bị Tạ Di Nhã kéo tham gia dàn hợp xướng cho bằng được. Danh tiếng của ngài Saumur đã lan rộng khắp đất Cảng, các bà các cô tìm đến ông may lễ phục cũng nhiều lên, đơn đặt hàng kín đến cuối năm. Ngài Saumur lại cố chấp, nói gì cũng không chịu mời thợ giúp, ông như cho rằng người ngoài luôn không bằng người mình dốc lòng bồi dưỡng. Sở Vọng nơm nớp lo sợ nghe, cũng vì thế nên thỉnh thoảng dành thời gian đến Du Ma Địa hai chuyến.
Bởi vì sự hào phóng của chị Từ và ngài Saumur, nên sau một thời gian bận rộn, tài sản của Sở Vọng cũng dần dần nhiều lên, bất tri bất giác sắp được 200 đồng. Bạc nặng trịch, sờ vào khiến người ta có cảm giác an toàn hơn so với tiền giấy ở đời sau.
Hiện tại, một chiếc xe Ford trị giá 8.000 đồng, một căn nhà ở tô giới của Pháp tốn 2.000 đồng…
Nghĩ đến đây, ngày hôm sau cô lập tức gọi điện cho Từ Thiếu Khiêm. Không vì gì khác, mà chỉ muốn hỏi xem bao giờ thì cô chính thức nhập học.
Tiếp tuyến viên hôm nay là một cô gái, dường như nghe thấy giọng con nít nên dịu dàng nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dang-noi-dau/1859460/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.