Có lẽ vì đã làm miếng thịt hấp bột phúng phính hơn mười ba năm, nên muốn biến thành sườn xào chua ngọt thì cần phải trải qua “kiếp nạn đau đớn”. Trong ngày quay về từ bãi biển, vùng da lộ ra bên dưới áo của hai cô gái bắt đầu đỏ lên. Bà Kiều nhanh chóng mời tới bôi thuốc cho cả hai, hai người nằm trên sofa đau tới mức khóc lăn lộn, nức nở rên rỉ những lời như “sẽ không bao giờ phơi nắng nữa”.
Còn Sở Vọng im lặng ngồi bên cạnh đọc tập san, miệng buông lời trấn an: “Không sao, hai tháng tới ăn ít hải sản thôi, cứ để nó tự bong da ra là xong.”
Nghe thấy vậy, cả hai càng khóc dữ hơn.
Khi thần kinh của Sở Vọng bị tiếng khóc kinh thiên động địa đó làm cho nhũn ra, Điệp Nhi bèn dẫn cô đi tắm trước khi ngủ. Lúc chỉ có hai người, Điệp Nhi thở dài nói: “May mà cô ba thông minh, không làm trò dại dột như các cô ấy.”
Sở Vọng chột dạ, ngẩng đầu nhìn Điệp Nhi, nhưng Điệp Nhi vẫn không khác gì ngày thường, vừa đưa sữa cho cô vừa nói: “Ở trong biệt thự mình nhìn có vẻ sôi nổi, nhưng cũng chỉ có cô ba là cô độc. Tuy tôi nhắc nhở thế này có vẻ dư thừa, nhưng chuyện gì cũng thông minh thì sẽ tốt hơn.”
Sở Vọng vừa uống sữa vừa nghĩ ngợi, sau đó cười bảo: “Tháng sau nếu trời nóng lên, tôi sẽ mời chị ăn kem cốc.”
Điệp Nhi gật đầu rồi không hỏi gì nhiều, đi ra khép cửa lại giúp cô.
Cuốn tập san cô đang đọc là tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dang-noi-dau/145145/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.