Nếu nàng còn có nội lực, nàng nhất định phải rút gân bóc xương củanam nhân ngoan độc trước mặt này, nhìn xem dưới da thịt của hắn chứađựng linh hồn gì.
Đáng tiếc nàng chỉ có thể dùng chút sức lực yếu ớt đấm vào ngực hắn, phát tiết phẫn hận của mình.
Lúc này đây, Lạc Vũ Minh không đánh trả, cũng không trốn tránh, chỉ đứng đó cho nàng đánh, mãi đến lúc hai tay nàng tê dại……
Sau đó, nàng bắt đầu đập phá đồ dùng trong phòng, những tiếng rơi vỡthanh thoát vang lên, làm cho cảm giác hít thở không thông của nàng dịuđi một chút.
Những gì rơi xuống đều vỡ nát, nàng bắt đầu ho ra máu, ngực đau đớnnhư bị xé rách, cuối cùng nàng không chịu đựng được nữa, đã ngất đi.
Trong lúc hôn mê, ý thức phân tán, nàng có cảm giác mình như đang bay bổng về phía chân trời, cúi đầu là mây khói ngưng tụ vạn năm trên đỉnhHoa Sơn, trắng trong tinh khiết, giương mắt là ngôi sao sáng nhất phương đông, vắt trên bầu trời tối đen……
Nàng nghe thấy âm thanh khàn khàn hỏi mình: Đời này đi tới cuối, có từng hối hận?
Nàng suy nghĩ thật lâu, thật lâu, yên lặng gật đầu:
Hối hận vô cùng, cả đời huyết lệ! (huyết lệ: máu và nước mắt, chỉ sự đau khổ.)
Hận không thể, đổi lại một ngày mơ!
……
Khi nàng tỉnh lại, thấy mặt trời đã lên cao, đã sớm qua buổi trưa.Nàng ngồi bật dậy, xốc chăn lên xuống giường, vốn không nghĩ đến chuyệnsao mình lại ngủ trên gường.
Lạc Vũ Minh đang sắp xếp đồ, thấy nàng tỉnh, quay lại nói:“Thu dọn đồ đạc, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-cho-dong-tinh/145020/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.