Nam Cung Lăng đã bị Bạch Đông quấn cả ngày, hắn đã sử dụng tất cảphương pháp có thể nghĩ ra mà vẫn không đuổi được nàng, chỉ có thể tựcảm thán:“Ta phải sớm chút học từ đại ca phương pháp đối phó với nữ nhân thôi.” “Cùng lắm thì, ta và huynh trao đổi tin tức.” Bạch Đông bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu bí truyền của nàng. “Xem ra không lâu sau cô có thể tiếp nhận công việc của cha cô.” “Vậy rốt cuộc huynh có đổi không?” “Còn phải xem tin tức của cô có giá trị hay không đã.” “Đương nhiên là có rồi, huynh có muốn biết ta quen Tần đại ca như thế nào không?” “Không muốn.” Nam Cung Lăng không lưu tình chút nào nói. “Vậy huynh có cho rằng huynh ấy sẽ nổi điên lên vì tìm kiếm một người không.” “Ồ?” Nam Cung Lăng rốt cuộc cũng có hứng thú, hỏi:“Người nào?” “Lạc Vũ Minh, ngày đó mưa rất to, huynh ấy đột nhiên gõ cửa nhà tanhư nổi điên ấy, miệng còn lớn tiếng kêu:‘Ta muốn biết tin tức hiện giờcủa Lạc Vũ Minh, cho dù là điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng.’” “Sau đó thì sao?” “Cha ta muốn huynh ấy trao đổi tin tức của Du Mính môn. Huynh ấy trầm mặc rất lâu, không đồng ý.” “Giang hồ đồn rằng Du Mính môn biến mất thần bí khó lường có liênquan tới huynh ấy, còn có người nói huynh ấy giết môn chủ. Nhưng ta chưa từng nghe huynh ấy nói về chuyện này, ta nghĩ lời đồn trên giang hồ đều không thể tin được.” “Cha ta nói huynh ấy nhất định biết, chỉ là không chịu nói mà thôi.Sau đó ta xin cha rất lâu, cha mới đồng ý phá lệ đưa ghi chép về Lạc VũMinh cho huynh ấy.” Bạch Đông hoa chân múa tay một lúc, Nam Cung Lăng cũng không chấpnhận nói:“Đó mà cũng được coi là tin tức à, huynh ấy và Lạc Vũ Minhnhiều năm vào sinh ra tử người trong giang hồ ai ai cũng biết, sau đóLạc Vũ Minh vì một cô gái mà đoạn tuyệt đã sớm không phải chuyện bí mậtgì.” “Là huynh nói Lam Lăng chết ở Đường môn ư?” “Đúng vậy, toàn giang hồ đều biết người trong lòng của Lạc Vũ Minh vì chắn một kiếm cho đại ca mà chết, thế nên Lạc Vũ Minh cũng đoạn tuyệtvới đại ca. Cô có còn tin tức nào mới mẻ hơn không hả?” “Mới mẻ à ……” Bạch Đông nghĩ tới nghĩ lui, bĩu môi nói:“Vậy huynh muốn biết cái gì?” “Cô nói cho ta biết vợ của Lạc Vũ Minh là ai đi, tại sao ta chưa bao giờ nghe nói trên giang hồ có mỹ nhân như thế.” “Nàng ấy ……” Bạch Đông gãi gãi đầu tóc, nhìn về phía trời xanh, nháyđôi mắt to sáng rỡ nói:“Nàng ấy chưa bao giờ giao thiệp với người trêngiang hồ, chỉ là một cô gái bình thường…… quen biết Lạc Vũ Minh ở ĐạiMạc, nhất kiến chung tình rồi kết làm vợ chồng.” (Đại Mạc có nghĩa là sa mạc rộng lớn.) “Ồ!” Nam Cung Lăng gật gật đầu thật mạnh, thở dài:“Ta vốn tưởng con gái nhà bình thường không có được khí khái như vậy.” Bạch Đông đang muốn châm chọc hắn vài câu, lại bị người ta giành trước một bước. “Khí khái đó không phải nam nhân bình thường có thể chịu được.” Giữalúc nói chuyện có một thân ảnh màu xanh đi tới, đứng cạnh họ trong đình, một tay cầm bầu rượu Trúc Diệp Thanh tỏa hương bốn phía, một tay cầmchén rượu, uống thỏa thích. “Đại ca?” Nam Cung Lăng cười nói:“Đệ còn thấy lạ, cô gái đẹp như vậy sao không để vào mắt đại ca.” Tần Phong buông chén rượu thật mạnh, ngẩng đầu lên cười điên cuồng, tiếng cười hiếm thấy! Tiếng cười của hắn còn chưa dừng, một tiếng cười khác lại nổi lên,Lạc Vũ Minh một thân áo gấm cũng mang theo một bầu rượu lững thững đivào đình, ngồi đối diện Tần Phong. “Đã lâu không gặp!” Lạc Vũ Minh nghiêm mặt nói: “Còn coi ta là bằng hữu không?” Tần Phong ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười có chút cứng ngắc. Lạc Vũ Minh dùng bầu rượu của mình rót đầy vào cái chén trên bàn,nói:“Tần Phong, nhiều năm như vậy, ngươi nợ ta, ta cũng nợ ngươi, khôngbằng uống chén rượu này, làm cho tất cả ân ân oán oán đã qua đều xóa bỏ, thế nào?” Tần Phong nắm chặt chén rượu cúi đầu trầm ngâm một lát, chậm rãi nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hắn nói:“Bất luận thế nào, cảm ơn ngươi có thể đến Long Gia Bảo chúc mừng ta. Được! Hôm nay không say không về.” Vầng trăng như cái lưỡi câu, đêm lạnh như nước, Bạch Đông ngồi dướiánh trăng chống cằm nhìn Lạc Vũ Minh và Tần Phong đang uống rượu thảcửa. Họ uống thật sự rất vui vẻ, Tần Phong luôn cười, tiếng cười lưuchuyển như khúc hát, thế nhưng không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy nụcười của hắn thật miễn cưỡng, trong ánh mắt hắn vẫn trong trẻo nhưnglạnh lùng, cô độc. Nam Cung Lăng ngồi bên cạnh nàng nói:“Hôm nay đại ca nhất định rấtvui vẻ, từ trước đến giờ ta chưa thấy đại ca cười lớn tiếng như vậy.” “Khi thật sự khóc sẽ không có tiếng động…… Ta cảm thấy huynh ấy là một nam nhân làm người ta khó hiểu.” “Ta cũng không hiểu huynh ấy, ví dụ như vì sao huynh ấy cưới LongThanh Nhi, ta nghĩ mãi mà không ra. Đại ca tiếp xúc với vô số người,dạng nữ nhân nào mà chưa từng thấy chứ, Long Thanh Nhi là loại nữ nhânngông cuồng tự cao tự đại, được nuông chiều quá mức, sao có thể làm lòng huynh ấy rung động.” “Có lẽ huynh ấy vì danh dự, địa vị.” “Coi là như vậy, địa vị của Long Thừa Vân trên giang hồ đã sớm xuốngdốc không phanh, ta thấy là ông ta muốn mượn địa vị của đại ca để củngcố quyền lực của mình.” “Ta nghe nói Long bảo chủ có rất nhiều sản nghiệp, nhất định có rất nhiều tiền. Huynh xem Long Gia Bảo rất có khí thế mà.” “Vậy nhất định cô chưa từng nghe nói, tài sản trên danh nghĩa của Tần Phong có thể mua được cả giang hồ.” “Hình như là nghe nói rồi, vậy nhất định huynh ấy thích nữ nhân cao ngạo!” Bạch Đông thầm nghĩ đến loại khả năng này. “Sẽ không đâu, nữ nhân đại ca quen biết ai mà không cao ngạo? Hẳn là cô đã nghe nói về giang hồ đệ nhất mỹ nữ Nam Cung Kha?” “Đương nhiên biết, là con gái duy nhất của Nam Cung Bùi Âm, nghe nóinàng xinh đẹp cao nhã, nhu tình như nước, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, là nữ nhân trong mộng của tất cả nam nhân trong chốn giang hồ. Chỉ làquá mức cao ngạo, tránh người đến ngàn dặm.” “Nàng là muội muội cùng cha khác mẹ với ta, ta từng mời đại ca đếnbiệt uyển làm khách, vừa vặn gặp được Tiểu Kha. Lúc đầu đại ca rất tốtvới nàng, thường thường lẳng lặng nghe Tiểu Kha đánh đàn. Ta vẫn nghĩđại ca có cảm tình, cũng nghĩ Tiểu Kha sẽ là ngoại lệ của huynh ấy. Đáng tiếc đại ca vẫn rời khỏi nàng, cô có biết đại ca nói với Tiểu Kha nhưthế nào không?” “Ta từng nghe nói huynh ấy rất vô tình với nữ nhân!” “Đúng vậy, đại ca nói ‘Thu hồi cảm tình của muội, với ta mà nói cảm tình của nữ nhân hèn mọn không đáng một đồng.’” Bạch Đông kinh ngạc mở to hai mắt, thật sự không tin lời đó lại có thể nói ra từ miệng Tần Phong nho nhã lễ độ. “Vậy mà huynh còn làm bằng hữu với huynh ấy?” “Tiểu Kha bị tổn thương là do ta sai, ta biết rõ đại ca là người nhưthế nào mà không ngăn cản.” Nhắc tới chuyện này Nam Cung Lăng cũng rấtáy náy. “Hơn nữa đại ca nói lời tuyệt tình như vậy cũng là muốn tốt choTiểu Kha, đau nhiều không bằng đau ít.” Bạch Đông thông cảm vỗ vỗ bờ vai của hắn, vài ngày ở chung, nàng biết Nam Cung Lăng là một thiếu niên ngay thẳng thành khẩn, chỉ tiếc tuy hắn có tư thế oai hùng tỏa sáng, chính khí nghiêm nghị, lại có chút ngâythơ so với Tần Phong. Bây giờ thấy hắn cũng có điểm đáng yêu, hắn không giống danh môn công tử khác luôn đem gia thế bối cảnh viết ở trên mặt. Hắn khiêm tốn, khoan dung, thiện lương, chẳng những có thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm củangười khác, mà còn khéo léo hiểu lòng người. Nam Cung Lăng là nam nhân tốt vĩnh viễn không làm tổn thương nữ nhân, đáng tiếc cho dù nữ nhân bị tổn thương mệt mỏi, vẫn thích kiểu nam nhân như Tần Phong. Đêm hôm đó, Tần Phong vốn có tửu lượng cao mà cũng say mềm, say đến không rõ trời đất. (Tiểu Dương: Trước đây anh ấy có tửu lượng thấp thôi, nhưng bắt đầu từ chương này là chuyện của 6 năm saurồi, từ khi anh hai người chia tay, anh uống rượu mãi nên tửu lượng cũng cao.) Nhưng hắn vẫn không ngừng cười, còn nói:“Bằng hữu…… Ân oán đã qua theo gió biến mất, ha ha! Bằng hữu…… bằng hữu tốt nhất……” Ngày hôm sau, Long Gia Bảo có một khách nữ đặc biệt, nữ nhân gần bamươi tuổi, có xinh đẹp, ý nhị của nữ nhân hai mươi tuổi; có khôn khéonội liễm của nữ nhân bốn mươi tuổi. Nàng chính là Phiêu Phiêu, xuất thân phong trần, cũng là nữ nhân cótài phú trên giang hồ, dù là hạng người giáo phái nào, dù là quan to địa vị cao quý, đều nể nàng ba phần. Ngay cả Long Bảo Chủ kiêu ngạo nghenói nàng đến, cũng lập tức ra cửa đón chào, hơn nữa còn chuẩn bị thịnhyến. Nữ nhân có thể nhận được tiếp đãi long trọng như vậy trên giang hồ là vô cùng hiếm có. Dạ yến lần này không giống mọi khi, ngay cả Long phu nhân, Long Thanh Nhi từ trước không xuất đầu lộ diện cũng ngồi bên cạnh Long bảo chủ.Nhân vật giang hồ được mời đến không nhiều lắm, ngoài Tần Phong, NamCung Lăng và Bạch Đông ra, cũng chỉ có vài chưởng môn của các môn pháicùng vợ chồng Lạc Vũ Minh. Thật ra, dựa vào thân phận của Bạch Đông làkhông có tư cách tham dự dạ yến này, nhưng vì nàng muốn nhìn thấy PhiêuPhiêu nổi danh khắp chốn, nên đòi Nam Cung Lăng mang nàng đến. Long bảo chủ đầu tiên phá vỡ yên lặng nói:“Phiêu Phiêu cô nương cóthể hãnh diện đến tham dự hôn lễ của tiểu nữ, thật đúng là vinh hạnh cho lão phu!” “Long minh chủ, lời này khách sáo với Phiêu Phiêu rồi, có thể nhậnđược thiếp mời cưới của ngài, mới là vinh hạnh của ta!” Phiêu Phiêu lễphép xu nịnh, không hề cho người ta thấy cảm giác hèn mọn. “Gả cho TầnPhong là giấc mộng của bao nữ tử, xem ra Long tiểu thư chẳng những cóánh mắt độc đáo, mà phúc khí cũng không nhỏ!” Long bảo chủ bất đắc dĩ lắc đầu nói:“Chỉ là hôn sự đột nhiên xảy ramột ít biến cố, ba ngày sau ở Long Gia Bảo sẽ diễn ra cuộc đấu võ kén rể cho tiểu nữ.” Phiêu Phiêu không biết cố ý hay vô tình liếc mắt nhìn Tần Phong, cũng không có nửa điểm kinh ngạc:“Long tiểu thư, thật không hổ là nữ nhângiang hồ, làm việc thật là có táo bạo có nhận thức, làm cho người ta hâm mộ!” Long Thanh Nhi không nói gì, trong nụ cười hơi ngạo mạn lộ ra ý vừa lòng. Tần Phong luôn luôn lạnh lùng lại trả lời:“Có thể có được hồng phấntri kỷ như Phiêu Phiêu cô nương mới là giấc mộng của nhiều nam nhân.” Hiệp nữ vừa mới tiếp nhận chức chưởng môn của phái Điểm Thương, LãnhVũ Thuần, khinh thường uống rượu, lộ ra vẻ mặt hèn mọn. Trong lòng nàngta, nữ tử như Phiêu Phiêu sớm nên đâm đầu tìm chết, chứ không phải ngồiđây mập mờ nói chuyện với nam nhân. Phiêu Phiêu tựa như sớm quen với việc “tiếp đãi long trọng” này, cười nói:“Thật sự là nói đùa, nữ tử như ta, làm sao có vận mệnh tốt như Long tiểu thư được.” Bạch Đông bỗng nhiên phát hiện lời nói của Phiêu Phiêu luôn có ý tứsâu xa, không biết lời của nàng ta có bao nhiêu phần chân thành. “Chỉ sợ là làm vợ của Tần Phong sẽ phải chịu khổ không nói nổi.” LạcVũ Minh quả nhiên là một câu kinh người, mọi người đang ngồi đó độtnhiên thay đổi sắc mặt, ngay cả Tần Phong luôn vui giận không ra mặtcũng là sắc mặt trắng bệch. Long bảo chủ nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Long phu nhân, cườinói:“Chư vị đều là người có uy tín trong giang hồ, có thể hãnh diện đếnLong Gia Bảo làm khách, là vinh hạnh cho lão phu, bây giờ ta và chuyếtkinh (chuyết kinh: vợ tôi, bà xã nhà tôi, tỏ ý khiêm tốn) xin kính các vị một ly, biểu hiện tâm ý.” Long phu nhân hàn huyên nói:“Nghe nói Phiêu Phiêu cô nương gần đây đang buôn bán tơ lụa.” “Đúng vậy, ta còn mang đến loại lụa tơ tằm tốt nhất, mỏng như cánhve, biếu ngài và Long tiểu thư. Ở trong thành Trường An chỉ có hoàngthân quốc thích mới xứng dùng loại lụa đó.” “Mỏng như cánh ve?” Khóe miệng Long phu nhân hơi giương lên. “Đúng vậy, rất xứng với vẻ cao quý thanh lịch của phu nhân.” Xem ra Phiêu Phiêu không chỉ hiểu biết nam nhân, mà còn biết trên đời không có nữ tử nào không thích son phấn váy áo, cho nên nàng mới có thể thành công. Kế tiếp, mọi người bắt đầu tâng bốc lẫn nhau, kính rượu lẫn nhau, không khí cuối cùng thoải mái hơn rất nhiều. Thanh Thành chưởng môn Lâm Tương Kiệt vẫn trầm mặc ít lời, nâng chénrượu lên chậm rãi nói với Lạc Vũ Minh:“Lạc thiếu hiệp, đã sớm nghe nóiđến tên ngươi. Xin thứ cho ta mạo muội, không biết ngươi có quan hệ gìvới Lạc Vũ Minh từng oanh động giang hồ ba mươi năm trước không?” “Không có. Ta đến từ Đại Mạc, không có liên quan gì với hắn.” Lạc Vũ Minh trầm giọng nói. “Ồ! Thật sự là quá giống.” “Giống? Mấy ngày trước đây cũng có một vị nữ tiền bối, nói tại hạ rất giống một người bạn cũ của mình, thật sự là rất trùng hợp. “Là người của phái Nga Mi?” Lâm Tương Kiệt lập tức hỏi. “Xem trang phục thì đúng vậy, hơn nữa bối phận cũng rất cao.” “Nàng cũng đến đây, sao ta không thấy?” Lâm Tương Kiệt nhìn về phía Long bảo chủ. “Hối Ngữ sư thái mấy ngày trước đã tới, nhưng hôm qua vừa mới rời đi.” “Ồ.” Lâm Tương Kiệt trầm ngâm một tiếng, liền không buồn nhắc lại. Nam Cung Lăng lặng lẽ kéo tay áo Bạch Đông, thấp giọng nói:“Khôngphải cô đọc nhiều sách cổ về võ lâm sao? Hối Ngữ sư thái cô từng ngheđến chưa?” “Từng nghe rồi, từng là vị hôn thê của Lâm Tương Kiệt, hai mươi mấynăm trước bởi vì một đoạn cừu hận mà xích mích, đến núi Nga Mi làm bạnvới ngọn đèn.” Bạch Đông dứt lời, lại thấp giọng nói:“Huynh nợ ta mộttin tức.” “Sao cô không biết thế nào là giao tình hả.” “Giao tình là giao tình, giao dịch là giao dịch.” Phiêu Phiêu nghe được bọn họ nói chuyện, nghi hoặc nhìn nhìn Bạch Đông:“Vị cô nương này là?” “Một người bạn tốt.” Nam Cung Lăng ngượng ngùng cười cười. “Bạn tốt?” Phiêu Phiêu nhăn mặt nhíu mày, nhìn Bạch Đông, muốn nói lại thôi. Khi mọi người đều uống tận hứng, Phiêu Phiêu quay đầu nói với Lạc phu nhân vẫn đang cúi đầu thưởng thức trà:“Hóa ra là Lạc phu nhân, thấtkính!” Lạc phu nhân sửng sốt, ngẩng đầu thản nhiên nhìn nàng một cái, lại cúi đầu tiếp tục uống trà. “Lạc phu nhân luôn luôn không đi xã giao, Phiêu Phiêu không nên lấylàm phiền lòng!” Long bảo chủ thấy thế vội vàng giải thích, trong lònghối hận không thôi, vốn tưởng rằng Lạc Vũ Minh võ công không kém, hắn cố ý mượn sức. Không thể tưởng được lại không biết điều, làm cho hắn mấthết mặt mũi. “Không sao, Lạc phu nhân xinh đẹp như vậy, làm việc đương nhiên tự mở ra một đường.” Phiêu Phiêu cười nói. Lạc phu nhân vẫn cúi đầu không đáp lời, tiếp tục lẳng lặng uống trà,giống như buổi xã giao này căn bản không liên quan gì đến nàng. Rốt cuộc cũng kết thúc buổi xã giao giả dối chán nản, Bạch Đông mệtđến không còn hơi sức, trong yến tiệc lần này, ngoài việc nàng nhìn thấy nữ nhân lợi hại thành thạo, khôn khéo xã giao, thì còn lại chỉ là thấyngười ta thổi phồng lẫn nhau. Nàng đang hối hận không nên lao lực tâm cơ để mình phải chịu khổ, Nam Cung Lăng lại đến tìm nàng. “Chuyện gì thế, ta mệt mỏi quá rồi!” Bạch Đông uể oải nói. “Đương nhiên là chuyện cô thích rồi, đại ca mời Phiêu Phiêu cô nương uống rượu nói chuyện phiếm, cô đi không?” Bạch Đông khó có thể tin nháy mắt mấy cái, hưng phấn nói:“Thật chứ? Còn có ai?” “Không có, đại ca cho ta đi, cho nên ta tới hỏi cô.” Bạch Đông liếc hắn một cái, nàng đã sớm nhìn ra quan hệ đặc biệt giữa Tần Phong và Phiêu Phiêu trong bữa tiệc, quả nhiên không tầm thường. Bọn họ đi vào phòng của Tần Phong, Phiêu Phiêu đã ngồi trước bànrượu, trên bàn chỉ có bốn món ăn tương tự như trong tiệc rượu vừa rồi,nhưng rượu lại rất nhiều, vừa thấy đã biết Tần Phong lại tính uống saymột trận. Giữa tiếng hoan hô trò chuyện vui vẻ họ đều ngà ngà say. Tần Phong thản nhiên hỏi:“Phiêu Phiêu, ngươi quen Lạc phu nhân sao?” “Có chuyện gì gạt được ánh mắt của ngươi không? Đúng là có quen,nhưng dường như nàng cố ý lảng tránh ta. Có thể là nàng không muốn đểchồng mình biết chuyện xảy ra năm đó.” Tần Phong vừa rót rượu vừa nói:“Chuyện gì?” “Nói đến thật buồn cười, nàng từng làm cho ta dạy nàng phương pháp mê hoặc nam nhân.” Hồi tưởng loại đoạn chuyện cũ đó, Phiêu Phiêu liền muốn cười. “Cái gì?” Ba người hai miệng một lời hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]