Giờ nghỉ trưa.... 
Yến Mộ Thanh đã ngủ thiếp đi, Hứa Tự Nam nhàn nhã ngồi trên ban công, nhìn chăm chú tòa nhà ở dưới chân. Nơi đây cất giữ nền văn hóa phục hưng thành thị rất sâu đậm, trời xanh, mây trắng, màu sắc tươi sáng của vách tường, màu đỏ sẫm của nóc nhà, còn có mùi ẩm ướt còn đọng lại trong không khí nữa. Dường như, tất cả cảnh vật đang bao trùm lên cô, nhuốm màu hồng nhạt của sơn móng tay nơi ngón chân cô, nhịp tim bỗng chốc cũng vì thế mà tăng lên. Giờ phút này, có một luồng kích động chợt xuất hiện trong lòng cô, hận không thể cứ như vậy từ trên lầu mà nhảy xuống, ôm ấp lấy thành phố này. 
Một ý nghĩ khác cũng đồng thời xuất hiện, cô không thể nào ngồi yên được nữa, cô là một người độc lập, muốn tự do hành động cũng không phải là quá đáng. 
Cô lập tức đi vào phòng, rón rén đi tìm quần áo. 
Mặc quần áo như thế nào, lúc đi vào cô đã nghĩ ra rồi. Thật vất vả mới có dự định chạy trốn, phải chơi cho "đủ vốn" mới được. Ai biết được lần sau còn có cơ hội nữa hay không chứ? Vì nguyên nhân đó nên buổi tốt nhất định phải đi xem ca kịch, thế thì chỉ cần mặc một bộ váy liền là được rồi. 
Mới vừa mở cửa tủ quần áo ra, thì trên giường có động tĩnh, cô sợ hãi quay đầu lại nhìn, thật tốt, Yến Mộ Thanh chỉ trở mình thôi, không hề tỉnh dậy. 
Cô không dám thay đồ ở phòng ngủ, cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bat-dau-tu-phia-nam/2053828/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.