"Ăn đồ nóng đi, thanh đạm một chút!" 
"...." Cô không còn sức lực để nói bất cứ một lời nào nữa rồi. 
Từ Di đặt một chiếc chén nhỏ trước mặt cô, múc cho cô một chén canh. Trong bát, không biết thịt và nấm đã biến thành hình dạng gì nữa rồi: "Thiếu phu nhân, cô uống chén canh này đi!" 
"Canh này cũng không tệ đâu, em hãy uống đi." Âm thanh trầm thấp và thanh mát của chú Yến vang lên. 
Cô trừng mắt nhìn vào chiếc chén sứ màu vàng kia, nén mọi thứ ở trong lòng lại. 
"Làm sao vậy?" Anh thấy cô trước sau gì vẫn không muốn uống, liền hỏi. 
"Em rất thích bộ chén này! Em muốn có nó." Cô biết mình đang cố tình gây sự, cô cũng biết là mình phải đoan trang! Phải đoan trang! Nhưng cô không thể nào nhịn nổi nữa rồi. 
Trong chốc lát, anh không hề lên tiếng, sau đó nói với người bên cạnh: "Tính tiền, tính luôn cả tiền bộ chén này nhé!" 
"...." Hả? Tại sao lúc này anh lại rộng lượng như vậy? Cô có cảm giác mình vừa đánh vào cục bông nào đó. nhưng cô lại không thích bộ chén này một chút nào. Trung Quốc rộng lớn được gọi là China, nhưng sau khi trở về thì đồ sứ cũng không có. Không chừng những đồ vật này là "made in China" đấy. Cô chỉ muốn phản kháng anh một chút thôi, thế mà, hiện tại, anh lại đồng ý một cách nhẹ nhàng như vậy, một chút ý tứ cũng không có! 
Đang lườm cái chén vì không có chỗ để xả hận thì điện thoại reo. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bat-dau-tu-phia-nam/2053826/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.