Trên đường về nhà mà trong lòng đầy những thắc mắc vẩn vơ, cái hành động kì lạ ban nãy ban nãy của Trinh là sao vậy? Vô thức sờ tay lên vết sẹo phía bên trên góc phải ở trán lúc nào cũng được che đi bởi chiếc mái lệch dài đến lông mày. Tại sao Trinh thấy cái này mà lại hành động như tội lỗi đến vậy, y như lúc mình ăn trộm tiền hang bị phát hiện vậy, lo lắng và sợ sệt. Cơ mà vết sẹo này theo như mình nhớ là vào hồi năm lớp bốn hay năm, đợt đó do đi tranh giành địa bàn đá bóng mà vô tình nhận được, à là do mình bị vạ lây chứ tính hòa bình ghét bạo lực chứ, số ghét người hiền lành nên đứng ngoài cũng ăn đạn.
Về đến nhà cũng vẫn chưa nhận được khúc mắc trong long, đón nhận là khuôn mặt đầy lo lắng cửa mẹ:
- Sao thế con? Ngã xe ở đâu mà người ngợm bẩn thế kia?
Đấy chỉ có mẹ là lúc nào cũng yêu thương mình thật lòng, không như cái duyên số gì gì đó kia. Muốn nhào vào lòng mẹ để kể cây chuyện, không phải là ngã xe, chỉ là nghịch ngu một tý thôi nhưng mà cái này xứng đáng, để hiểu rõ hơn tính cách của người ta, vị trí của mình trong lòng họ, rồi là đồ ăn con trai mẹ nấu đáng để trân trọng hơn thứ hàng xa xỉ ngoài quán kia. Chưa kịp vui mừng mẹ đã tiến lại sờ vào chiếc xe giọng xót xa hỏi:
- Xe bị làm sao không? Tránh ra để tao xem hành họ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/3470461/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.