Ai mà chẳng có ảo tưởng của riêng mình, giữa một rừng thiên nhiên phong phú như vậy tự trong đầu mình nhảy số thứ tự những người tiết kiệm vải hàng đầu thì bên cạnh vang lên giọng nói khó chịu:
- Này, tự dưng tao lại không muốn tập nữa rồi đấy.
Tự dưng không muốn tập? Không muốn tập thì thôi nghỉ một mình đi mắc mớ gì nói với tao, mà trước giờ mày có muốn tập đâu, chỉ có muốn đánh người thôi chứ còn gì, chắc lại kiếm lí do nào đó. Quay sang bên cạnh xác minh thì thấy Trinh gồng tay lên, nắm đấm siết chặt, ánh mắt tia lửa điện. Lúc này đầu lại nảy số thêm cái nữa, biết ngay nguy hiểm đang cận kề dù chẳng biết rõ nguyên do, còn xuất phát từ đâu tự biết luôn, giằng vội túi rác trong tay nó rồi lấy cớ lẩn mất, tuy hơi tiếc rẻ khi sắp tìm ra giải quán quân rồi nhưng mà không còn cơ hội trao giải cũng hơi đần, cũng ham sống sợ chết lắm chứ.
Đến chiều ngày tiếp theo, tin nhắn đến lại đúng giờ đó, vẫn cút ngủn ngần ấy chữ "đói". Dọn đỡ đồ vào xong xin mẹ nay đi lấy đồ tiếp, mẹ thì ngạc nhiên lắm tự dưng thằng con hăm ăn lười làm dạo này chăm thế, cũng chẳng bỏ lỡ cơ hội này quá lâu mẹ chuẩn cho nguyên một cái sớ dài dằng dặc, mình thì cũng chẳng phải đi lựa từng cái một đâu nhưng mà đợi người ta chuẩn bị đồ lâu. Thôi ít ra còn được thả về với xã hội, cho đi lấy hàng hộ.
Lần này rán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/3354078/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.