Cả bọn đồng thanh hô lên:
- VÌ TRAIIIII!
Lúc này Trinh lấy tay bưng mặt đang cúi gằm luôn, nhưng mà vẫn thấy được đang ngượng, tai đỏ bừng. Cơ mà vì trai á? Rõ ràng là bạn trai nó ở trường dân lập mà. Đem câu hỏi này hỏi nó thì cả bọn cười như bố đẻ em bé, có đứa còn không trụ được ngồi xổm luôn xuống đất ôm ghế cười. Bộ em bảo là "Ơ tưởng trường dân lập chứ?" có gì đáng cười lắm hay sao mà như Trâu Quỳ trả về hết một lượt thế này. Phải đợi tụi này cười gần nửa tiếng mới có đứa lồm cồm bò lên nhìn thẳng mặt em hỏi:
- Ơ thế không là gì cả à!
Ngơ luôn. Tự nhiên hỏi vậy? Đó bảo dân chuyên toàn não to mà. Cũng phải công nhận tư duy người ngoài hành tinh khác biệt với tư duy người trái đất thật. Hỏi ngược lại:
- Có gì là có gì?
Lúc này cả bọn lại cười ầm lên, lần này còn to hơn lần trước. Trinh thì đứng phắt dậy đi thẳng.
Lại nói Trinh vừa đi xong, cả bọn tất cả hai tay chống cằm nhìn chằm chằm, cái biểu hiện cực kì nguyên túc nhưng mồm không ngậm được cười. Cái kiểu này thề mà vào hôm ốm thì cả tấn siro xanh bay ra ngoài rồi. Quay lại với câu hỏi mang tầm sao hỏa, bạn hỏi em là:
- Thế đã gì gì chưa?
Còn đang load câu hỏi thì tự nhiên chân nhói lên phát, tay bị lôi xềnh xệch đi. Ra chủ nhân là Trinh tưởng chừng đã bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/2925236/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.