Vừa nói dứt câu không hiểu sao nó lại thích chơi trội thể hiện khả năng thiên bẩm của mình, tính qua háng người lão làng này khi cố gắng nhăm nhăm vào từng sải bước của em để thể hiện đẳng cấp. Cơ mà quá chăm chú vào vấn đề khác mà không để ý quả bóng hiện tại đang ở đâu thì đúng là thảm họa, vừa đá bóng qua thì mũi giày đạp vào má quả bóng bên thuận chứ không phải bên kia, lại một quả bóng ở lại chân xòe trước, bị bật lại xong chân trụ không vững nghiêng người ngã nhào ra. May nó đang ở gần nhảy ra đỡ, suýt soát kịp hứng ngã vào lòng. Lúc ấy Trinh vấp chân té, tất cả tay chân nó hua loạn xạ hết cả lên, em thấy nó sắp ngã cũng không nghĩ gì nhiều lao vào đỡ mà ăn nguyên cái cùi chỏ vô mặt, loạng choạng mất phương hướng chỉ đỡ tóm vô trong lòng, rồi ấn cả bàn tọa xuống, cả mặt cả mông đều ăn tác động vật lý quá lớn làm mất cảm nhận xúc giác trong bất chợt, lúc bình tĩnh trở lại thì tay ôm choàng qua eo Trinh, đầu tai thì áp sát ngực mình, mùi hương xông thẳng vào mũi làm giảm bớt cơn đau dữ dội ban nãy mà chen vào cảm giác lâng lâng khó tả.
Nhưng mà chưa cảm nhận được lâu thì có tiếng huýt sáo hò hét, ngó lên thấy các lớp nhìn chăm chăm về phía mình. Không suy nghĩ gì nhiều buông nó ra rồi đứng dậy, không quên xoay người nó có thương năng chỗ nào không. Đáng lẽ ra là nên xem kĩ hơn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/2925177/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.