Phải mất một lúc lâu sau mọi thông tin truyền thụ mới quay trở lại bên mình, ban đầu lấy lại cảm giác đau nhói từ mạn sườn đến chảy nước mắt, tiếp đến là vị giác tanh trong miệng lẫn vị đất, rồi đến là thính giác ù ù bên tai đau đến nhói não, chân trái mất cảm giác may mắn có người sơ cứu co duỗi hộ. Mãi mới gượng dậy được thì xung quanh mọi người bu lại hỏi thăm nhưng chấn an mọi người rồi cố gượng dậy, quay sang hỏi thằng Nam:
- Tao nằm lâu chưa?
- Mới 5 phút.
Nghe thấy vậy nhẹ nhõm một chút, trận đấu sắp kết thúc rồi, mọi chuyện vô nghĩa nếu cứ tiếp tục nằm thườn ra đó. Xem lại kết quả bên bạn tiếp tục một đứa thẻ đỏ nữa và chịu một quả phạt đền.
Nhưng đổi lại tình trạng sức khỏe báo động rồi, cử động cũng khó khăn lắm mới nhấc người di chuyển được, cứ mội bước chân là vết đau từ sườn lại nhói lên từng hồi. Đành nhường sút phạt cho thằng N. Lúc nghỉ giải lao hiệp đấu, em có hỏi thằng N:
- Tình huống xấu nhất mày có tự tin dứt điểm vào câu môn không?
Nó vỗ ngực tự hào:
- Tao luôn giấu vũ khí bí mật mà.
Nhìn nó tự hào như vậy nhưng khi sắp bắt đầu sút, em phím lại cho nó sút sệt xuống vì khi quả đầu sút phạt, tất cả team bạn đều nhảy lên, vô hình chung tạo ra khoảng điểm mù cho thủ môn, còn nếu không được thì với cú sức toàn lực kiểu gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/2925166/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.