Tiếng còi vang lên kết thúc trận đấu cũng là lúc vô lực ngã xuống ngồi bệt xuống đất thở. Anh đội trưởng phía bên kia tiến lại cầm theo chai nước, đón lấy tu cả hơi dài cho phình bụng, cuối cũng được nghỉ ngơi rồi. Anh đội trưởng lên tiếng:
- Trận đấu hay lắm!
Hỏi vặn lại ảnh trong tâm trí "hay cái gì mà thủng tới bảy bàn hả anh", quá một chiều không cửa bật. Nhưng thôi dù gì cũng kết thúc rồi, nhắc đến tỉ số cũng không giải quyết được vấn đề gì, chỉ thốt được bất mãn trong lòng:
- Vẫn thua cay đắng như hai năm trước thôi anh.
Nói xong dốc nốt nước còn lại trong chai để dịu lại cái đầu đang bốc khói, hai năm mà khoảng cách vẫn chẳng thu hẹp lại mà còn nới rộng ra như thế này. Cay đắng thật sự.
Anh đội trưởng giờ tay ngỏ ý giúp đứng lên. Nắm chắc tay lại dùng chút lực cố vững trên đôi chân mình. Anh nói tiếp:
- Anh cứ tưởng sau hai năm em sẽ trưởng thành hơn. Nhưng hóa ra vẫn như ngày xưa. Hóa ra trận đấu dốc hết sức ra là lo thừa rồi.
Không thể phủ nhận được, vì sau bao nhiêu thời gian như vậy cuối cùng cũng hiểu mình thiếu hụt khoản nào rồi. Giọng anh vẫn văng vẳng bên tai:
- Kĩ thuật sau hai năm tiến bộ hơn rồi, những trong bóng đá không chỉ có mỗi chiến thuật đâu.
Bóng đá không chỉ có mỗi chiến thật thì là còn gì nữa anh ơi, có lẽ anh kí vọng hơi cao bởi đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/2925160/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.