Không cần mở mắt nhưng trong thâm tâm cũng biết thừa chủ nhân giọng nói này là ai. Mặc dù lấy lại được ý thức rồi nhưng không mở được miệng, mắt cứ nhắm nghiền, cố gắng cử động người để báo hiệu đã tỉnh rồi mà Trinh vẫn không ngừng lay. Mãi sau cái cục tức theo đường miệng ho khù khụ thì cái đứa kia thôi không lay nữa mà thò tay ra vành mắt đau gần chết luôn. Làm ơn ai đó ngăn nó lại đi. À có người ngăn, cụ thể cái người ấy giúp sức như sau:
- Ấn huyệt nhân chung đi.
- Ấn thái dương kìa.
- Đúng rồi, thử tát mạnh xem có phản ứng không.
Vâng là chị Vân, gặp chị đi sơ cứu thì tốt nhất cách ly ra không chữa lợn lành thành lợn què.
Gắng gượng mãi mới thốt ra câu:
- Kh.. Không sao..
Cứ tưởng mọi người đã an tâm mà dãn ra để xin ít không khí thở nhưng tất cả chưa dừng lại ở đó:
- Nhận ra ai đây không?
Nhiều người hỏi quá váng đầu, chậm một giây chưa kịp trả lời thì đã lại om om lên:
- Chết dở, thằng này mất trí nhớ rồi, đưa đến bệnh viện tâm thần thôi.
- Không thể nào. Không lẽ mình trở thành góa phụ tuổi này sao?
Ồ chị ạ, em chưa chết. Tóm lại có để thằng thương binh này dưỡng bệnh không? Nhấc hết sức nâng cái tay lên phân bua thều thào:
- Ổn.. Ổn.
Lúc này mới dãn ra tý, nhưng mà chưa được mấy giây tự dưng có người nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/2925151/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.