Chương trước
Chương sau
Mãi đến lúc nhìn thấy một vị trí trống ở đằng sau cũng khá được, cô lập tức đi thẳng tới đó.
“Em là người mới phải không? Không hiểu luật lệ ở đây à?” Proan trông thấy một thiếu nữ mặc váy trắng đang đi vào từ cửa sau liền đi thẳng đến bên thiếu nữ, ánh mắt đầy nghi hoặc đổ dồn về phía cô.
Phong Lăng lập tức nhìn về phía hắn, nét mặt ủ rũ như đang thấp thỏm bất an, đứng bất động ở đó.
“Đến đây ngồi đi.” Proan vỗ xuống một chỗ trống rất nhỏ bên cạnh mình.
Phong Lăng bước tới không hề do dự, khi định ngồi xuống cạnh hắn, bỗng nhiên cô cảm nhận được cổ tay mình bị nắm chặt. Tên tóc vàng gầy giơ xương đến phát sợ ngồi trên ghế sofa đang nhìn cô với ánh mắt sáng bừng và quả quyết, hắn kéo cô để cô ngồi xuống đùi mình. Phong Lăng ngồi xuống đùi hắn, biểu cảm trên khuôn mặt không có gì thay đổi, chỉ đến khi đối phương định nâng cằm cô lên để nhìn rõ cô, cô mới nhanh chóng vươn tay cầm lên một ly rượu ở bàn trà bên cạnh lên, sau đó rót rượu vào cốc đưa đến trước miệng hắn, nói giọng như nũng nịu: “Anh uống rượu đi này!”
Giọng cô mềm mại, yêu kiều khiến Proan lập tức sướng nhũn cả người. Vừa nãy hắn vẫn hơi nghi ngờ, nhưng khi ngồi như này, cơ thể thiếu nữ tỏa ra hương thơm rất tự nhiên, hơn nữa dáng vẻ dụ người như vậy, khiến Proan không thể tiếp tục làm gì quá lỗ mãng. Hắn uống hết ly rượu, tiếp đó cầm bàn tay trắng nõn của cô xoa đi xoa lại.
Phong Lăng vẫn luôn giữ nụ cười trên môi.
Nhưng khi Proan sờ đến lòng bàn tay của cô, vì quanh năm huấn luyện bắn súng nên chúng hơi chai sạn, lúc vết chai nhỏ không quá rõ ràng lộ ra, ánh mắt hắn liền liếc nhìn về phía cô, vừa vân vê vừa cười, nói: “Em xinh đẹp lại mong manh như vậy, tại sao lòng bàn tay lại bị chai thế này?”
Phong Lăng không hề hoảng sợ: “Anh à, vì trong nhà không có tiền, từ nhỏ em đã phụ giúp bố mẹ làm việc vặt trong nhà, còn phải ra ngoài buôn bán, đôi tay này đã phải tiếp xúc với nhiều thứ lắm, vì vậy mới có vết chai sạn nhỏ. Nếu như trong nhà có tiền thì sao phải ra ngoài đi tiếp rượu thế này làm gì? Không phải vì thấy lòng bàn tay em như vậy mà anh sẽ ghét bỏ em chứ? Nếu như nhà có tiền, ai lại muốn đêm nào cũng phải ra đây uống rượu chứ...”
“Thật vậy à?” Proan nhìn cô mọt lượt, ánh mắt chan chứa ý cười, tiện tay sờ lên cái eo mảnh khảnh mềm mại, rồi lại nhanh chóng sờ thẳng đến vị trí gần ngực cô, nét cười trên gương mặt Phong Lăng vẫn không giảm đi chút nào. Trước khi tay hắn định bắt đầu sờ lần nữa, cô liền quay người đi rót rượu, mượn thế né tránh cái tay đang sờ loạn của hắn, lại tiếp tục đưa ly rượu đến trước miệng hắn.
Sau khi uống được vài ly như vậy, Proan vẫn chưa say, mà thay vào đó hắn yêu cầu Phong Lăng cũng phải uống, thậm chí còn gọi bồi bàn vào để đưa đến một số loại rượu mạnh hơn, mỗi lần mở một chai đều rót ra một ly để Phong Lăng uống thử trước. Phong Lăng ít khi uống rượu, tất nhiên tửu lượng sẽ không cao, với loại rượu này một hai ly đoán chừng cũng đủ làm cô say.
Sau khi gắng gượng uống hết vài ly, mặt cô đã đỏ ửng, nhưng đã là gái hầu rượu, mà tửu lượng lại quá kém chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Cô nhân cơ hội trượt xuống khỏi đùi Proan, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nhân lúc họ còn đang ngồi trong phòng bao nói chuyện, cô cố gắng thoát khỏi cảm giác say rượu, ghi nhớ tất cả nội dung cuộc hội thoại của họ vào trong đầu.
Sau khoảng hơn 40 phút, Phong Lăng sắp không duy trì nổi trạng thái tỉnh táo nữa. Khi David và Proan đang nói đến một vấn đề đặc biệt cơ mật và quan trọng, không biết vì sao Proan lại đột nhiên nhớ ra cô, vừa rót rượu vừa cầm một ly rượu đầy khác đưa đến trước mặt cô: “ Nào, uống thêm ly nữa!”Phong Lăng mở mắt, “tỉnh táo” nhìn ly rượu đó, lúc đặt ly rượu lên môi cô hơi do dự, chỉ vừa mới nhấp một ngụm liền bỏ ly rượu xuống bàn.
“Em vào phòng vệ sinh một chút đã nhé.” Cô nói.
Proan không hề ngăn cản, nhìn cô: “Được thôi, đúng lúc anh cũng đang muốn đi. Phòng vệ sinh nam và phòng vệ sinh nữ dẫu sao cũng tiện đường, anh đi cùng em nhé?”
Phong Lăng khẽ gật đầu ra vẻ rất ngượng ngùng, đứng dậy đi ra ngoài.
Khi ở hành lang cùng Proan sánh bước đi, dưới ánh đèn mờ của quầy bar, bước đi của cô xem ra vẫn rất vững vàng, nhưng ít nhiều vẫn hơi loạng choạng. Không dễ dàng gì mới đến được bên ngoài cửa phòng vệ sinh, không đợi Proan ngoảnh đầu lại nói gì đó với cô, cô đã vội vã đi thẳng vào trong phòng vệ sinh nữ. Ở bên trong nhà vệ sinh cô tìm thấy một cái cửa vách ngăn, sau khi đi vào, Phong Lăng nhanh chóng lấy thuốc giải rượu mà người phục vụ đã chuẩn bị sẵn cho từ trong ví da ra. Không có nước, cô đành bỏ vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Sau hai phút thì cô tỉnh táo trở lại, Phong Lăng đóng chiếc ví nhỏ trên tay, quay người đang muốn mở cửa bước ra ngoài, nhưng tay lúc này đột nhiên khựng lại, nắm lấy tay nắm cửa.
Cho dù nghe không rõ âm thanh gì, nhưng vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được bầu không khí bên trong phòng vệ sinh nữ hơi kỳ quái, hiệu quả của thuốc giải rượu sao có thể nhanh như vậy được. Lúc này cô đã tỉnh táo hơn nhiều rồi, nghe nói Proan là một người đàn ông cực kì thông minh, nhưng thân thủ so với đàn em cũng rất bình thường, sau vài giây cô đã bình tĩnh lại, đột nhiên đẩy cửa ra.Quả nhiên ngay thời điểm đẩy cửa ra, nhìn thấy một khẩu súng lục đang chĩa thẳng vào trán mình.
Mới đầu cô cố biểu hiện mình đang rất hoảng loạn, ngơ ngác nhìn Proan đang giơ súng trước mặt, dù đã giải thích bằng mọi cách Proan vẫn không có ý định buông tha cho cô. Ngay khi nhìn thấy hắn chuẩn bị bóp cò, Phong Lăng vốn vẫn tỏ ra sợ hãi, đột nhiên trong nháy mắt cô cúi đầu thấp xuống, dùng hết sức đạp vào đầu gối của Proan với tốc độ nhanh bất ngờ, tiếp sau đó tận dụng lợi thế của đôi giày cao gót đang đeo dưới chân, nhân lúc hắn ngã trên mặt đất thì giơ chân lên đá một cước nữa lên mặt hắn. Sau khi đá hắn vào trong cửa vách ngăn của nhà vệ sinh, cô tóm chắc lấy cánh tay hắn bẻ ngược ra phía sau, tiếp tục dùng sức bẻ cong cánh tay lại, đập đầu hắn xuống sàn. Lúc đối phương còn hoang mang chưa kịp phản kháng, cô ra tay đoạt súng.
Phong Lăng đoán khẩu súng này không thể nào là súng giảm thanh, vì vậy cô không thể nổ súng ngay ở đây, bèn cầm báng súng bổ xuống gáy Proan làm hắn tạm thời ngất đi, rồi giấu khẩu súng vào trong váy, quay người nhanh chóng rời khỏi phòng vệ sinh.
Hành động của đêm nay không thể chậm trễ, Proan đã phát hiện ra cô, chứng tỏ những kẻ khác cũng đã nghi ngờ.
Ngay vừa lúc Phong Lăng ra khỏi phòng vệ sinh, nghe thấy từ xa hình như có tiếng động của rất nhiều người đang tới đây. Cô đứng lại, đột ngột quay lại nhìn, thấy một người đàn ông từ một hướng khác chạy lại về phía cô.
Lệ lão đại?
Không phải anh nên ở bên ngoài chuẩn bị chi viện sao? Tại sao lại đột nhiên một mình xông vào đây?
Lệ Nam Hoành đi đến từ một hướng khác của hành lang, anh đã thay đổi quần áo trên người, áo sơ mi phanh một nửa, mái tóc đen như màn đêm, vẻ lạnh lùng, cực ngầu khiến trái tim cô cảm thấy an toàn.
Nhưng mà, lúc này tiếng bước chân của đám người từ xa vọng đến càng gần, Phong Lăng nhìn bốn phía, rồi lại nhìn vị trí ở phía sau lưng nơi Proan bị đánh ngất. Cô đang phiền muộn nghĩ rằng ngoài trong này ra thì không còn nơi nào thích hợp hơn để có thể ẩn nấp và tránh bị nghi ngờ thì người đàn ông đã gần tới trước mặt cô. Không đợi cô phản ứng lại, đôi tay dài duỗi thẳng của anh đã kéo cô vào phòng vệ sinh.
Mới đầu Phong Lăng chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, trong phút chốc đã bị người đàn ông đó nhanh chóng đè lên bức tường bên cạnh ở phòng vệ sinh, ghìm chặt người cô lại.
Cô còn chưa hiểu Lệ lão đại đang muốn làm gì, chỉ vừa mới mở miệng muốn hỏi nhỏ một câu, người đàn ông trước mặt lại đột nhiên cúi đầu xuống. Không biết có phải do thuốc giải rượu vẫn chưa phát huy hết tác dụng hay không mà hơi thở mạnh mẽ trên người anh khiến cô thấy hơi choáng váng, tiếp theo Lệ Nam Hoành cúi đầu thấp xuống, bất ngờ hôn cô mà không để cho cô kịp phản kháng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.