Chương trước
Chương sau
Vào đêm.
Tại biệt thự nhà họ Lệ.
"Quyết định rồi? Vẫn không chịu ở lại công ty sao? Căn cứ XI bên kia, ông đã phái người đi xử lý giúp cháu rồi. Thật ra bây giờ cháu có thể không cần phải quay về căn cứ bận tâm lao lực nữa, cứ ở công ty giữ kế hoạch xây dựng khối thương nghiệp này còn thích hợp với cháu hơn. Tuy căn cứ XI là cơ nghiệp nhà họ Lệ chúng ta, nhưng dù sao cũng thường xuyên vào sinh ra tử. Cả dòng họ Lệ bây giờ lại chỉ có một mình cháu là độc đinh thôi." Ông cụ Lệ quay đầu lại nhìn Lệ Nam Hành đang chuẩn bị rời đi.
Lệ Nam Hành thoải mái khoác một tay lên lưng ghế sofa, cười như không cười: "Biết cháu là độc đinh của nhà họ Lệ mà khi cháu chưa đến năm tuổi đã đưa cháu vào căn cứ XI để nhận huấn luyện từ nhỏ. Bây giờ cháu đường đường chính chính tiếp nhận khối cơ nghiệp rồi thì cuối cùng ông mới nhớ ra, cháu là độc đinh của dòng họ này. Ông sợ cháu vào sinh ra tử nên muốn đưa cháu vào thương trường để ăn bánh bao thịt người à? Ông, ông cũng quá khác người rồi, có một đứa cháu trai mà ông muốn dùng như hai người à? Nếu ông sớm muốn cho cháu tiếp nhận công ty thì ông đừng nên bỏ cháu lại ở căn cứ XI. Nếu đã để cháu vào căn cứ, bây giờ lại muốn cháu ra, ông thấy có khả năng sao?"
Sắc mặt ông cụ Lệ rét lạnh: "Lúc trước nếu không phải ba mẹ cháu mất sớm, đương nhiên ông sẽ để cho chúng sinh thêm một đứa nữa. Nhưng bây giờ lại chỉ còn một mình cháu, ông cũng phải lo lắng cho hậu duệ nhà họ Lệ chứ! Bây giờ địa vị của căn cứ XI càng ngày càng thịnh, có thể đến ngày nào đó sẽ bị phía trên nhắm tới bởi vì quyền lợi quá lớn. Tuy rằng chúng ta đang ở Mỹ, nhưng từ xưa đến nay vẫn có nhiều bài học như vậy ở cả Trung Quốc lẫn phương Tây. Thành công vì quân quyền, thất bại cũng vì quân quyền, ông không muốn cháu dấn thân vào nguy hiểm!"
Lệ Nam Hành cười lạnh: "Nguy hiểm? Thương trường thì không nguy hiểm sao? Thương trường và căn cứ XI không có gì khác nhau, chẳng qua cũng chỉ là thái độ thù địch mập mờ giữa người với người mà thôi. Một bên là ra đòn kết liễu, một bên là giết người không thấy máu, không có nơi nào là thật sự sống yên ổn cả."
"Cháu vẫn nói như vậy thôi, sức khỏe của mấy người già các ông vẫn còn cường tráng, huống chi không phải cháu vẫn còn hai em gái ruột hay sao, ai nói phụ nữ không thể tiếp nhận công ty? Cháu thấy hai đứa em cháu tốt xấu cũng được học thạc sĩ chuyên ngành kinh doanh, nhưng nhà họ Lệ lại chỉ cho phép họ ngồi vào mấy chức vị quản lí công ty con, đây là không biết trọng nhân tài." Nam Hành thản nhiên nói: "Theo cháu thấy, không bằng để cháu quay về căn cứ, giao công ty cho hai đứa em gái tạm tiếp quản. Nếu trong vòng ba năm chúng nó không thể khiến công ty khởi sắc, chúng ta mới nên nghĩ đến cách khác."
Thấy ông cụ Lệ dường như rất ác cảm đối với quyết định để phụ nữ tiếp nhận công ty, Lệ Nam Hành cười lạnh, nói một câu chặn ngay lại lời phản bác của ông cụ: "Ông chỉ có một lựa chọn này thôi, cháu nhất định sẽ không tiếp nhận công ty. Hoặc là ông giao cho người khác, dù sao công ty không hề ít phó tổng giám đốc và người có năng lực nổi trội. Hoặc là ông cứ giao công ty cho hai đứa em gái cháu, tốt xấu gì cũng là người nhà họ Lệ, không phải sao?"
Dứt lời, Nam Hành nhìn đồng hồ, không thừa lời nữa, đứng dậy bỏ đi luôn. Khi ra gần đến trước cửa, anh lại buông một câu rành mạch nhưng lạnh lùng: "Một người từ nhỏ đã bị các ông ném vào căn cứ XI, bắt đầu từ thời thơ ấu đã chỉ giải trí với bia bắn và viên đạn hố bùn, sao có thể có hứng thú với thương trường được. Một người không thể nào phân thành hai, người mà tự tay các ông đã đắp nặn ra, bây giờ lại muốn tự tay bóp nát, không phải ý nghĩ hão huyền thì là cái gì?" "Cháu..." Sắc mặt ông cụ Lệ lập tức xanh mét, ông cụ đảo mắt nhìn về phía anh.
Nam Hành không nói thêm một câu nào nữa, thản nhiên liếc nhìn ông cụ Lệ một cái rồi đi thẳng.
***
Nam Hành vừa quay về căn cứ liền nhìn thấy Hàn Kình đang ở trong sân tập để huấn luyện cho mọi người. Đám người mới trước kia sau khi vào căn cứ hơn hai năm gần ba năm, hiện giờ đã được luyện thành thép, so với năm đó thì thật sự tiến bộ không ít. Hơn nữa cả nhóm đều khỏe khoắn, mặc đồng phục chiến đấu màu đen, đứng thành mấy hàng, tâm huyết thuần chất của đàn ông vào giờ khắc này được biểu hiện vô cùng rõ rệt.
Đây là điểm hoàn toàn khác với công ty nhà họ Lệ.Đây cũng là nơi khiến Nam Hành vừa mới bước vào liền cảm thấy có thể hít thở bình thường hơn rất nhiều.
Chiếc xe Hummer cao lớn màu đen dừng lại ngoài sân tập. Nam Hành không thông báo cho những người khác, chỉ đứng từ xa quan sát các thành viên đang tập luyện.
Hàn Kình thấy Nam Hành trở về căn cứ, từ hôm qua anh ta đã biết hôm nay lão đại sẽ trở về, thấy lão đại không có ý định muốn tới đây, anh ta cũng không ngừng lại, tiếp tục lớn tiếng hô thành viên đội một tập huấn.
Nam Hành nhàn nhã dựa vào song sắt bên ngoài sân tập, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ không hề đứng đắn.
Hàn Kình đang nhìn từ phía xa,cũng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm thở phào.
Trông lão đại thế này chắc sự tình trong nhà đã được giải quyết rồi.
Anh và mấy sĩ quan huấn luyện khác trong căn cứ vẫn lo lắng lão đại từ nay về sau sẽ bị mấy lão già của nhà họ Lệ cướp đi, không cho phép anh quay về căn cứ, nhưng hiện tại xem ra không sao cả. ***
Bên kia.
Lúc này Phong Lăng đang ra ngoài làm nhiệm vụ một mình. Bởi vì đây là một nhiệm vụ không lớn cũng không nhỏ nên cô chỉ đi một mình là đủ.
Ông trùm một băng đảng ngầm buôn bán ma túy ở Los Angeles thích mua chó ngao Tây Tạng từ Trung Quốc vào, mua từ quốc nội đến đây hơn mười con. Mấy con chó ngao Tây Tạng cực phẩm lại hung mãnh tàn bạo đó có lẽ phải tốn đến hơn hai trăm nghìn đô la. Đây không phải là con số gì lớn, nhưng người của băng đảng này sẽ tiến hành giao dịch ở một kho hàng bỏ hoang tại vùng ngoại ô của Los Angeles.
Phong Lăng cải trang thành nhân viên nuôi chó ngao Tây Tạng kiêm tài xế. Sau khi đánh ngất tài xế thật sự trong xe, cô trực tiếp lái xe đến kho hàng bị bỏ hoang.
Lái xe chạy đến nơi, Phong Lăng rút chìa khóa trong xe rồi đi xuống, xoay người mở chiếc thùng to kim loại phía sau xe. Khi cô mở thùng ra, mùi hôi thối bên trong xông vào mũi. Đàn chó ngao Tây Tạng bị vận chuyển trên đường không biết bao nhiêu ngày, bên trong có đủ loại thức ăn và chất thải khó ngửi.
Phong Lăng hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng gì, bên trong thùng kim loại còn hàng rào kim loại rất chắc chắn. Nhưng vì cô không phải người nuôi đàn chó ngao Tây Tạng này nên mấy con chó cao to hung hãn bên trong quay đầu lại sủa cô liên hồi.
Để đám người kia không hoài nghi, bây giờ cô phải dẫn dụ đàn chó ngao Tây Tạng này vào kho hàng bị bỏ hoang mới được.
Nếu vẫn để trên xe, hơn nữa chúng lại không ngừng sủa, chắc chắn sẽ sinh nghi.
Cô lấy ra một loại thuốc để giữa hai lớp túi áo. Đây là thuốc mà sở nghiên cứu bên trong căn cứ XI đặc chế ra, chuyên dùng cho nhiệm vụ có liên quan đến động vật và súc vật loại lớn này. Thuốc này có thể khiến một vài động vật tạm thời mất đi sức lực.
Xa xa, chiếc xe Hummer màu đen không biết đã đỗ bao lâu ở nơi đó. Nam Hành nhìn thoáng qua bộ áo liền quần của Phong Lăng, xuống xe đi đến. Khi Phong Lăng nghe thấy tiếng bước chân và chợt quay đầu lại, anh liền nhìn thấy gương mặt đã cố ý hóa trang một chút của Phong Lăng.
Tiếng nói thản nhiên của Nam Hành vang lên: "Đây là cách mà cậu nghĩ ra để giải quyết đám người kia à? Cải trang thành một nhân viên chăn nuôi xấu xí không chịu nổi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.