Nhóm lãnh đạo và viện trưởng của cô nhi viện đều thở phào nhẹ nhõm.
May mà Lệ thiếu không khăng khăng muốn vào, nếu không lỡ đứa nhóc Phong Lăng ở bên trong mà có hành vi gì bất kính, mọi người sẽ cùng phải chịu tai ương với nhóc mất.
Cả đám người sợ bóng sợ gió một hồi.
Chỉ có một vị lãnh đạo quay lại, bất ngờ đẩy cánh cửa phòng của Phong Lăng ra, thấy bóng dáng mảnh dẻ, gầy gò của người thiếu niên đứng trước cửa sổ.
Ông ta khẽ nhíu mày, không vui nói: "Xem ra sau này lại phải tăng thêm lượng thuốc an thần rồi. Lúc trước vốn không nên để một thứ tai họa như mày ở lại cô nhi viện làm gì. Quái gở, lạnh lùng, không giao tiếp với ai, người như mày, ngay cả nơi như cô nhi viện mà cũng không thể sinh tồn, tao thấy mày chỉ có thể ngồi ăn chờ chết thôi, sống vô dụng cả đời ở trong này không bằng quay về động sói của mày mà tiếp tục làm động vật đi."
Nói xong, dường như để phát tiết ra hết sự kinh hoảng vừa rồi, tên lãnh đạo nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa lại rồi xoay người bỏ đi.
Trong phòng, Phong Lăng thờ ơ nhìn người ngoài cửa sổ đi xa, nâng tay lên, thản nhiên nhìn lên cánh tay mỗi ngày lại có thêm một lỗ kim nho nhỏ màu đỏ của mình, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên một cái.
Tăng thêm lượng thuốc an thần?
Nhóc đã nhịn một năm, bọn họ thật sự cho rằng nhóc vẫn sẽ như một tội phạm bị nhốt ở trong này cả đời sao?
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802762/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.