Mặc Cảnh Thâm nâng cằm cô lên, nhìn dáng vẻ muốn nói chuyện rõ ràng của cô, nhưng rốt cuộc lại kìm lại, cười nhẹ, nói: “Về rồi bàn lại, đừng nổi cáu.”
“Vậy anh thả em ra trước đi.”
Dù sao ở đây cũng là đường cao tốc, anh cũng không ép cô phải quay mặt lại nữa, chỉ hôn lên má cô, rồi buông cô ra, để cô ngồi lại chỗ kế bên ghế lái.
Hai người trở về khách sạn mà Mặc Cảnh Thâm nói tới, quả nhiên là anh không có ý định đặt thêm một phòng cho cô.
Phòng của anh là phòng thương vụ rộng hơn hai trăm mét vuông, không gian gần bằng ba phòng ngủ của một khách sạn bình thường gộp lại. Trong phòng gồm có một phòng sách và hai phòng ngủ riêng biệt rất lớn, còn có phòng khách, quả thật là đủ cho hai người ở. Dù anh đang làm việc, Quý Noãn gọi điện thoại trong phòng ngủ kế bên cũng không quấy rầy đến anh.
Vào phòng, sau khi ngồi xuống, Quý Noãn mới nói: “Hình như khách sạn này rất gần căn cứ XI, có chuyện gì vậy? Là bên Nam Hành xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, sao anh không ở công ty mà lại ở đây?”
Mặc Cảnh Thâm gọi nhân viên khách sạn đưa nước trái cây lên, sau đó lấy nước trái cây để lên bàn trà cho cô, nói một cách thản nhiên: “Gần đây quả thật có việc cần Nam Hành tham gia, nhưng chỉ là chút việc thôi, giải quyết xong sẽ về công ty. Em không cần phải để ý, cứ yên tâm làm việc của em đi, không được ra ngoài một mình bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802691/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.