Chương trước
Chương sau
Hiển nhiên thái độ ngoan ngoãn để anh nắm tay ra khỏi văn phòng của cô đã lấy được lòng anh. Có điều cứ ra khỏi văn phòng là da mặt Quý Noãn lập tức mỏng đi.
Hiện giờ đang là giờ làm việc, trong công ty có rất nhiều người, cho dù bọn họ vào thang máy chuyên dụng cho Tổng Giám đốc, nhưng lát nữa khi ra đến đại sảnh lầu một thì vẫn sẽ có rất nhiều người.
Tuy nhiên, nếu lúc này Quý Noãn đòi Mặc Cảnh Thâm buông tay thì dĩ nhiên anh sẽ không chịu.
Thế là sáng sớm nay, bỗng nhiên Mặc Cảnh Thâm - Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine và Quý Noãn - Tổng Giám đốc Tập đoàn MN cùng xuất hiện tại Tập đoàn MN. Người đàn ông cao quý lạnh lùng và người phụ nữ khí chất xinh đẹp đứng cạnh nhau trước cửa công ty nhất định sẽ khiến người ta phải ngoái lại ngắm nhìn.
Cũng may Mặc Cảnh Thâm đã làm rõ mối quan hệ giữa hai người trước mặt truyền thông, dù cho đám nhân viên có nhiều chuyện thì cũng đã biết người ta là vợ chồng rồi, chẳng thể nào loan tin lung tung ra ngoài được.
Lúc ra khỏi công ty, tay Mặc Cảnh Thâm phủ lên ngón tay của Quý Noãn.
Mặc dù Quý Noãn rất thích những thứ đồ trang sức bạc nho nhỏ mua ở thành phố Cát lần trước, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới lấy ra đeo, chúng không thích hợp để đeo hằng ngày, vì rất dễ móc vào quần áo.
Mặc Cảnh Thâm cúi mắt nhìn bàn tay trống trơn của cô, bất kể là cổ tay hay ngón tay đều chẳng đeo gì cả. Anh không mặn không nhạt hỏi một câu: “Anh tặng cho em kim cương xanh là để em vứt ở nhà như đồ bỏ đi vậy à? Anh chưa từng thấy em lấy ra đeo lần nào.”
Đồ bỏ?
Quý Noãn đáp: “Em có mang đi dự tiệc một lần. Nhưng kim cương xanh mười carat thu hút quá nhiều sự chú ý, nên thường ngày em không đeo.”
“Anh tặng em kim cương xanh là để em giấu nó ở nhà?”
“Nếu không thì sao đây?”
“Hoặc là em lấy nó khảm lên nhẫn, chế tác thành chiếc nhẫn cưới phù hợp, hoặc là lại mua một cái khác.”
Quý Noãn: “…”
Trước đây lúc còn ở chung, Mặc Cảnh Thâm rất ít khi mua quà, nhưng hình như bây giờ anh lại rất hứng thú với việc mua quà cho cô.
Hoặc là hứng thú với việc để cô đeo chiếc nhẫn thuộc về anh. Quán ăn sáng dưới công ty rất gần. Sau khi hai người ăn xong, vì sắp đến tám giờ mở cuộc họp nên Quý Noãn vội vã trở về công ty.
Mặc Cảnh Thâm ngồi nhìn cái bát rỗng tuếch đối diện, không vội vã rời đi. Khi nhân viên phục vụ bước đến dọn bát đũa của Quý Noãn thì điện thoại mà Mặc Cảnh Thâm tiện tay đặt trên bàn bỗng dưng rung lên. Anh liếc mắt nhìn cuộc gọi hiển thị, rồi lại vươn tay bắt máy.
“Mặc tổng, xảy ra chuyện rồi…”
Mặc Cảnh Thâm không thay đổi sắc mặt, hờ hững đáp: “Tôi biết rồi, buổi chiều tôi bay qua Mỹ, có chuyện thì tìm Nam Hành trước.”Sau đó không biết người trong điện thoại nói gì, Mặc Cảnh Thâm trầm ngâm một lát rồi lãnh đạm hỏi: “Tìm được người chưa?”
“Tìm được rồi, là em ruột của A Cát Bố, đã tính kế ba năm, muốn báo thù cho anh trai, bao gồm cả bọn dư đảng lúc đó ở Campuchia. Bởi vì bọn họ không nằm trong phạm vi Los Angeles và trong nước cho nên không thể diệt sạch tận gốc, những tên còn sót lại đều tập hợp với nhau. Ba năm nay bọn chúng bắt mối khắp nơi ở Mỹ, thu mua đàn em…”
“Có thể bắt mối ở Mỹ thì cũng xem như thằng em trai này của A Cát Bố còn có bản lĩnh hơn anh trai hắn.”
“Đúng vậy, hiện giờ đám người thế giới ngầm bên Mỹ đều không dám chơi giáp mặt với bọn chúng. Đúng rồi Mặc tổng, còn có chuyện khác nữa…”
“Nói.”
“Mấy ngày trước chúng tôi phát hiện Thời Niệm Ca đã mất tích một năm trước hiện đang ở Washington, có cần báo cho Bác sĩ Tần không?”
Mặc Cảnh Thâm thờ ơ đáp: “Người cậu ta phái đi đã tìm được trước đó rồi, thông báo hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Đây là chuyện của bọn họ, không cần nhúng tay vào. Trước khi đi tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Tắt máy, Mặc Cảnh Thâm ném điện thoại sang một bên, nhìn hoành thánh vẫn còn nguyên trước mặt. Nhớ đến dáng vẻ thỏa mãn khi ăn tô hoành thánh kia của Quý Noãn thì mới hờ hững cầm đũa lên ăn.
***
Hai ngày sau khi Mặc Cảnh Thâm trở về Mỹ, thoạt nhìn Quý Noãn vẫn làm việc bình thường, nhưng chỉ có cô tự biết trong lòng mình bất ổn thế nào.
Hai ngày trôi qua, cô vẫn nhịn không được mà kéo WeChat của Mặc Cảnh Thâm ra khỏi danh sách đen. Đang định hỏi anh sau khi đến Mỹ có ổn không thì đã phát hiện Mặc Cảnh Thâm đổi ảnh đại diện WeChat.
Nhưng bức ảnh được đổi lại là… tấm ảnh đêm hôm đó anh ôm cô ngủ trong phòng nghỉ của văn phòng. Quý Noãn ngủ say chưa tỉnh, tựa vào lòng anh, Mặc Cảnh Thâm cứ thế mà chụp ngay trước mặt cô.
Lúc đó Quý Noãn ngủ rất say, không phát hiện anh chụp ảnh cô ngủ. Trong hình, gương mặt Quý Noãn rõ nét, tựa vào lòng anh, bên trên còn dính một góc cằm khôi ngô của người đàn ông. Mặc dù chỉ là một phần, nhưng cũng đủ để người thân quen nhìn một cái đã nhận ra ngay là Mặc Cảnh Thâm.
Đúng là thua anh luôn, đổi ảnh chụp cô và phong cảnh ngoài cửa xe, thay bằng ảnh ôm cô ngủ. Cô thật muốn block anh một lần nữa.
Huyệt Thái dương của Quý Noãn giần giật, cô vừa cố nén sự kích động muốn chặn nick anh vừa gửi tin nhắn WeChat cho anh. Vốn Quý Noãn định hỏi thăm, nhưng cuối cùng lại biến thành: “Thừa cơ em ngủ mà chụp ảnh, sao trước đây em không phát hiện anh có sở thích này nhỉ. Anh lại còn dám lấy nó làm ảnh đại diện hả? Anh mà không đổi thì vĩnh viễn nằm trong danh sách chặn luôn đi!”
Sau khi gửi xong, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Quý Noãn vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.
Quý Noãn nghĩ, chẳng lẽ sau khi kéo anh từ trong danh sách chặn ra thì lúc gửi tin sẽ không nhận được ngay? Hay xảy ra vấn đề ở đâu rồi?
Cô ngẫm nghĩ, rồi lại đợi nửa tiếng nữa, nhưng vẫn không hề có tin nhắn trả lời. Quý Noãn không thể làm gì khác hơn là lại gửi tiếp một icon đen mặt.
Một tiếng sau, vẫn không có gì đáp trả.
Lúc này Quý Noãn mới sực nhớ ra, có lẽ sau khi trở về Mỹ, Mặc Cảnh Thâm không có thời gian rảnh, hoặc là đã đổi một số di động khác? Hoặc là kể từ khi bị cô chặn, anh không dùng WeChat nữa?
Sau khi giúp anh đăng ký tài khoản này, cô hiếm khi chủ động nhắn tin cho anh. Nhưng chỉ cần cô nhắn, anh nhất định sẽ đáp lại, hơn nữa thời gian trả lời không quá lâu.
Anh bận lắm sao?
Thời gian đã trôi qua lâu rồi, dù Quý Noãn muốn gỡ hai tin nhắn kia thì cũng chẳng thể làm được, chỉ đành nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Mặc Cảnh Thâm. Càng nhìn dáng vẻ mình tựa vào lòng anh ngủ thì cô lại càng ghét hơn. Nhưng dù cô nhìn chòng chọc cỡ nào thì ảnh đại diện này nằm vẫn nằm chình ình không thay đổi.
Quý Noãn biết rõ dáng vẻ ban ngày của mình thế nào.
Nhưng trước giờ cô không hề biết, hóa ra dáng vẻ của mình khi ngủ bên cạnh Mặc Cảnh Thâm lại thế này.
Ấm áp, ngọt ngào, thậm chí ỷ lại như đã sớm thành thói quen trong lúc ngủ say.
Ỷ lại một cách vô điều kiện.
Đây là thói quen từ trước đến nay, hay là chỉ bởi vì tối hôm đó cô bị anh giày vò quá mệt…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.