“Nghe nói tuy thành phố Cát này nhỏ, nhưng dù sao cũng gần sông gần núi. Thị trấn miền núi cũng có lợi thế riêng. Thật ra số khách sạn có suối nước nóng cũng không hề ít, mặc dù tiện nghi kém hơn Bắc Kinh, nhưng lại hơn ở điều kiện thiên nhiên.” Tiếng cười của anh vang khẽ bên tai cô. Thậm chí Quý Noãn có thể cảm nhận được cánh tay Mặc Cảnh Thâm đang nhẹ nhàng mơn trớn sau lưng mình.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người như đang khá thân mật thì thầm với nhau, chỉ Quý Noãn cảm nhận rõ ràng ám hiệu của anh.
Rời khỏi Bắc Kinh rồi mà đến giờ anh vẫn còn nghĩ đến khách sạn suối nước nóng.
Không chỉ nói bóng nói gió, Quý Noãn còn cảm nhận rõ ràng, anh nhận ra tính khí của cô hôm nay dịu hơn, không chống đối anh nữa, nên mới nhân cơ hội này trêu chọc cô.
Cô lườm anh một cái. Dù anh có bỡn cợt nhưng cô chỉ nhìn lên là đã thấy chỉ có hình bóng của mình trong đôi mắt phẳng lặng thâm thúy của anh. Dường như tất cả bỡn cợt trêu chọc đều lập tức trở thành trìu mến vô tận, không có chút đối nghịch.
Cô liếc anh một cái rồi bước thẳng vào quán ăn trước mặt.
Thấy cô gái này cứng mềm đều không phục, Mặc Cảnh Thâm cười khổ.
Đây chỉ là một quán ăn nhỏ nhưng được cái sạch sẽ, cũng không hề ít khách. Hai người ăn cơm xong thì không vội trở về. Dù sao nhìn thời tiết u ám này thì chẳng bao lâu nữa sẽ có mưa to. Bây giờ họ có đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802648/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.