Nhưng sao lại bảo cô làm giúp anh chứ?
Quý Noãn hoàn toàn không có ý định để ý tới anh, cũng không nhận lấy dao cạo, chỉ làm mặt lạnh nhìn anh: “Mặc Cảnh Thâm, vừa rồi anh không nghe thấy câu hỏi của em hay là giả vờ không nghe thấy?”
Anh nhướng đôi lông mày tuấn tú lên: “Làm sạch đống bọt cạo râu này cho anh trước đi đã.”
“Anh không có tay hả? Dao cạo râu của khách sạn cao cấp thế này sao lại khó dùng được? Không cạo râu thì mặt anh cũng không hốc hác, anh tự làm đi!”
Mặc Cảnh Thâm cười nhẹ: “Không phải anh là cha mẹ tái sinh sao hả cô bé vong ân bội nghĩa?”
Quý Noãn lườm anh. Nếu không phải lúc trước Mặc Cảnh Thâm đã thành công trong việc thuyết phục cô nhờ lý do này, thì cả đời này cô đã sớm không gặp lại anh giữa biển người.
Cô bỗng giận dữ giơ tay lên, nhận lấy dao cạo từ tay anh, sau đó cạo râu giúp, vừa làm vừa cau mày nói: “Em chưa từng dùng thứ này, nếu thật sự bị trầy mặt thì cũng đừng trách em.”
“Ừm, không trách.” Anh nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh và ôn hòa. Vì Quý Noãn buộc phải cạo râu cho anh, nên khoảng cách giữa hai người rất gần. Anh nhìn dáng vẻ chăm chú cạo râu của cô ở khoảng cách gần, đôi môi được che bởi lớp bọt cạo râu trắng xóa cong lên tạo thành một vòng cung ấm áp.
Quý Noãn không nhìn thấy anh đang cười, nhưng lúc cạo râu cho anh, cô có thể cảm nhận được cơ mặt anh có sự thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802629/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.