Cái này...
Sao sau tai cũng có?
Quý Noãn nổi đóa, hung dữ nhìn vào gương, xem ra cô không thể mặc áo cổ thấp và váy hai dây trong thời tiết nắng nóng này rồi. Thậm chí cô cũng không thể buộc tóc lại, chỉ có thể xõa thế này!
Ban ngày đã ngủ cả buổi, lúc này cô thật sự không ngủ được. Không lâu sau Quý Noãn liền ngửi thấy mùi hương thơm phức, cô còn tưởng là mùi thức ăn tà nhà IOI Ò đóñ dân, này bay tới. Nhưng càng hít vào càng cảm thấy mùi thơm kia hình như là từ ngoài cửa phòng ngủ bay vào.
Cô vừa vuốt thẳng bộ đồ bị đè nhăn nhúm trên người mình, thấy mùi thơm kia thì không chịu nổi mà bước tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra cô liền nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bưng một đĩa cơm thập cẩm ra, tiện tay để lên bàn ăn.
Đã muộn thế này, nguyên liệu nấu ăn cũng không nhiều, bên ngoài vẫn còn đang mưa, không thể đi mua được, Quý Noãn còn tưởng đêm nay thật sự sẽ phải nhịn đói.
Kết quả, trông thấy đĩa cơm chiên đơn giản lại đầy đủ nguyên liệu, cô hơi ngẩn ra, nhưng vẫn nghiêm mặt: “Anh làm cơm chiên này cho ai vậy?”
“Biết rõ còn cố hỏi, không ăn thì đổ đi.” Người đàn ông bình thản nói, đồng thời để một đôi đũa lên bàn ăn.
Đùa sao, cô đang đói, sao lại đổ được.
Quý Noãn vội mang đôi dép lê nam màu xám quá khổ đi tới, đến cạnh bàn ăn liền cầm đũa ăn một miếng.
Ngon!
Dù sao cũng đang đói bụng, đoán chừng ăn gì cũng thấy ngon.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802539/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.