Sắc trời dần tối, trong xe cũng rất tối.
Thẩm Mục lái xe cực kỳ ổn định, lại dường như cố tình muốn làm cho mình trở nên vô hình nên không phát ra một tiếng động nào. Lúc này trong xe yên tĩnh đến nỗi đến cả hơi thở vương mùi rượu của Mặc Cảnh Thâm cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Em áp cả người vào cửa xe, nếu bây giờ có thể mở cửa ra, có phải đến cả nhảy xe ra ngoài em cũng dám làm không?” Mặc Cảnh Thâm lên tiếng nói. Vì trong xe quá ngột ngạt khó chịu mà anh lại cởi tiếp một nút áo sơ mi trên cổ nữa. Cổ áo của anh bình thường vẫn cài cẩn thận tỉ mỉ giờ để lộ ra xương quai xanh hấp dẫn trêu ngươi, cộng với giọng nói trầm khàn càng khiến cho người nghe bất chợt rung động.
Quý Noãn không nhìn anh: “Tôi thật sự không cần phải ngồi lên xe thế này. Vừa rồi nếu không phải vì xe này đứng chắn đường, tôi ngại làm ảnh hưởng đến việc đi lại của người khác thì còn lâu tôi mới lên xe.”
Người đàn ông bị cô kiên quyết giữ khoảng cách một mét rưỡi bây giờ quay sang nhìn cô, đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt trầm lắng đáp xuống mặt cô: “Chỉ đưa em về nhà thôi, tôi không ăn thịt em.”
Anh nói như thế này sao giống như cô lấy lòng dạ tiểu nhân mà đo lòng người tốt vậy?
Người tốt?
Mặc Cảnh Thâm sao?
Anh được tính là người tốt à?
Quý Noãn không phản ứng, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn giữ vững tư thế dựa sát vào cửa xe, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802512/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.