Chương trước
Chương sau
“Có nghĩa là, nếu Hạ Điềm còn có thể tiếp tục hỗ trợ em ở Hải Thành thì em định một đi không trở lại, vĩnh viễn không bao giờ quay về phải không?” Anh cụp mắt xuống, cặp mắt trong vắt nhìn cô, nhìn qua không có vẻ chất vấn nhưng cứ giữ tư thế gần gũi mập mờ giam hãm như thế này. Tất cả đều làm nổi bật sự chênh lệch rõ rệt về vóc dáng cơ thể cũng như khí phách của hai người.
Dù hôm nay anh không khỏe trong người nhưng chỉ cần anh cố tình không cho cô đi thì cô cũng không thể qua được cánh cửa này.
Quý Noãn chợt bật cười, nhìn Mặc Cảnh Thâm rồi nghiêng người dựa vào cánh cửa, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khẽ thở nhẹ ra một hơi tinh tế nóng bỏng. Hơi thở mang theo mùi hương nước hoa thoang thoảng thanh nhã đặc thù chỉ thuộc về riêng cô phả khẽ bên tai anh. Khi cặp mắt đen thẫm sâu thẳm của anh khẽ lay động thì cô cong khóe môi lên cười, nói: “Đâu chỉ là một đi không trở lại, mà thậm chí đời này chúng ta cũng không cần thiết phải gặp lại nhau, không phải sao?”
Vừa nói chuyện cô vừa giơ tay lên khẽ nắm lấy cổ áo anh, tựa như quyến rũ, tựa như lạnh lùng ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói phảng phất ý cười, nhưng nụ cười kia không chút chân thành: “Mặc Cảnh Thâm, ngày ký đơn ly hôn tôi cũng đã nói qua điện thoại rồi, tôi sẽ không quay về nữa.”

Ngón tay cô nhẹ nhàng chọc vào vị trí trái tim của anh, đuôi mắt khẽ nheo lại, cười mà không cười, nói rành mạch từng tiếng, tôi sẽ không quay về nữa đâu.
Cô sẽ không quay về, không phải là không quay về Ngự viên, cũng không phải là thành phố này, mà chính là không quay về nơi mà ngón tay cô đang chỉ vào.
Anh nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trước ngực mình, đẩy người cô vào cánh cửa, vững vàng đè lên cơ thể ẩn dưới bộ váy dài mùa hè của cô, cất giọng trầm thấp: “Quả thật bây giờ Quý tổng có thể hô mưa gọi gió, đã quyết tâm thì đến cả đàn ông cũng phải tự ti, chia tay là lập tức trở thành người xa lạ, cực kỳ tuyệt tình.”
Quý Noãn nhướng mày, trong giọng nói không chút ấm ức cũng không hề miễn cưỡng, thẳng thắn hỏi vặn lại: “Nói đến tuyệt tình, Mặc tổng có nhớ trước đây luôn miệng nói mình đã chết không. Lấy danh nghĩa cái chết ra để chia tay, e rằng trên đời này không ai có thể hơn được anh. Tôi nào dám cạnh tranh với anh về mặt này, nhưng mà dù sao cũng đã nhắc đến, cứ cho là tôi thật sự tuyệt tình, vậy, Mặc tổng, sao anh lại quản tôi?”
Mặc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, trong chớp mắt mi tâm anh nhíu lại. Quý Noãn không bỏ lỡ cử chỉ này của anh, ánh mắt cô vẫn sắc sảo nhìn anh không hề e ngại.
Anh bất ngờ thu cánh tay đang chống vào cánh cửa sau lưng lại, lãnh đạm nói: “Được rồi, em đi đi.”
Quý Noãn đứng bất động ở cửa, nhưng cũng nhìn rõ được dường như anh không thoải mái. Cô cũng không có lòng tốt mà chăm sóc anh, chỉ rút điện thoại từ trong túi ra vừa tìm danh bạ vừa nói: “Bây giờ Tần Tư Đình có ở Hải Thành không? Sức khỏe anh không tốt, để tôi gọi điện cho anh ấy đến đây, hoặc tìm một bác sĩ mà anh có thể tin tưởng được…”
Cô còn chưa dứt lời thì người đàn ông mới chuẩn bị tránh đi bất chợt quay người lại, Quý Noãn chưa kịp phản ứng thì anh đã chộp lấy cổ tay cô khiến cho bàn tay cô không còn sức lực, điện thoại di động rơi xuống thảm sàn ở cạnh cửa. Cánh tay kia của anh ghì cô vào ngực, anh không nói một lời mà lập tức cúi đầu xuống.
Đầu óc Quý Noãn thoáng mụ mị, trong giây phút bị cánh tay mạnh mẽ của anh siết vào ngực, cô vội vàng lùi lại về phía sau, dùng cả tay cả chân đẩy anh ra. Nhưng cô lại sợ giày cao gót giẫm lên điện thoại ở dưới sàn nên chỉ có thể loạng choạng rồi bị anh ôm gọn vào lòng. Mọi dây thần kinh trong đầu cô như đứt phựt vì nụ hôn vừa mãnh liệt vừa nặng nề này, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh. Lần này không giống như đêm anh chặn cô lại ở trước cầu thang hôn cô triền miên miệt mài một lúc lâu, mà anh đi sâu vào nếm lưỡi cô, không buông tha một tấc nào trong khoang miệng.
“Ưm…”

“Mặc Cảnh… Ưm…”
“Không… Ưm…”
Quý Noãn giận dữ tàn nhẫn đấm đá lên người anh nhưng vẫn bị anh xoay người đẩy cô ngã xuống chiếc sofa ở gần sau họ. Anh ghì cô xuống sofa cho đến khi cô quyết tâm cắn ngược lại, làm anh phải ngừng lại một thoáng vì quá đau. Chính vào giây phút này Quý Noãn liền giơ tay lên gắng sức đẩy cánh tay anh ra một chút, mắt cô lạnh như băng, nghiến răng cất tiếng nói: “Mặc Cảnh Thâm, anh không muốn trồng hoa cảnh mà muốn trồng hoa dại phải không. Khi tôi là vợ của anh thì anh sống chết muốn xua đuổi tôi, đến bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi mà anh lại còn như thế này là không biết xấu hổ sao!”
Vậy mà anh cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nhưng nét tăm tối trong ánh mắt không hề dịu đi. Anh chộp cằm cô một lần nữa rồi cúi xuống hôn, ngăn chặn toàn bộ hơi thở của cô.
Rõ rang anh muốn chứng minh cái tiếng xấu không biết xấu hổ này.
Hai người giãy giụa như đọ sức, nhưng sức nam nữ chênh lệch quá lớn, thắng thua đã rõ.
Quý Noãn vừa thở hổn hển vừa quay đầu đi tránh né: “Cưỡng bức trong hôn nhân đã làm phạm pháp rồi chứ đừng nói là cưỡng bức sau khi ly hôn. Mặc Cảnh Thâm, anh đừng có quá đáng!”
Người phụ nữ vẫn luôn dịu dàng xinh đẹp chỉ trong vài phút bỗng trở nên dữ dằn xa cách. Sự lạnh lùng vô tình ngập tràn trong đôi mắt lấp lánh nước trong suốt của cô.
Mặc Cảnh Thâm không tiếp tục hôn cô mà chỉ đè cô xuống sofa, không có ý định để cô đứng dậy. Cánh tay dài của anh ôm trọn cô vào lòng, không màng đến sự vẫy vùng của Quý Noãn, cứ ôm ghì cô như vậy. Trong lúc Quý Noãn mấy lần định cố gắng lên tiếng mắng mỏ, hơi thở còn đang nghẹn trong lồng ngực thì anh cất giọng khàn khàn trĩu nặng: “Đừng động đậy.”
“Mặc Cảnh Thâm!”
Người đàn ông đang gục trên người cô không lên tiếng, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của hai người thì chỉ còn có hơi khói không màu đang tỏa ra từ chiếc đèn xông tinh dầu nhỏ trên bàn trà. Viên xông an thần có mùi thuốc bắc nhàn nhạt lẫn với hương thơm của hoa oải hương.
Hơi thở của Mặc Cảnh Thâm chậm rãi lắng xuống, anh không đứng lên ngay mà vẫn ôm cô, giam cô trong vòng tay, vuốt ve lòng bàn tay cô, rồi lại tách ngón tay cô ra luồn vào nắm chặt lấy rồi mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy ngụ ý: “Mọi con đường khó đi đã qua hết rồi, những gì cần chấm dứt thì đã chấm dứt, em không còn là Quý Noãn trước kia nữa.”
Không biết Quý Noãn nghe có hiểu hay không, nhưng cô chỉ ngưng lại vài giây rồi cười lạnh: “Tất nhiên tôi không còn là Quý Noãn trước kia nữa!”
Mặc Cảnh Thâm không trả lời, thậm chí còn không nói tiếp đề tài này nữa.
“Mặc Cảnh Thâm, anh đừng đè tôi nữa có được không, giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, anh như vậy thì chỉ càng…”
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói đều đều của anh ngắt lời cô.
“…”
Quý Noãn có chút mất kiên nhẫn nhắm mắt lại, nhưng ba năm vừa rồi đã rèn luyện cho cô khả năng kiểm soát cảm xúc bất mãn. Cô nén cơn giận, không nói thêm gì nữa, không nhắc lại cũng không phản kháng, chỉ nằm chờ tự anh thả mình ra.
Vậy mà cô không thể ngờ, sau khi Mặc Cảnh Thâm không nói gì nữa thì cơ thể cao lớn của anh cứ đè lên người cô như vậy. Lúc đầu cơ thể anh còn căng thẳng khó chịu, bây giờ thì hơi thở của anh đã chậm lại một chút.
Chờ một lúc nữa thì Quý Noãn mới phát hiện ra, anh vậy mà cứ nằm như vậy ngủ thiếp đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.