Chương trước
Chương sau
Cô lại liếc nhìn bãi đỗ xe và hai chiếc xe bên ngoài, rồi kéo một nhân viên phục vụ trong quán cà phê, hỏi: “Anh cho hỏi, mấy người vừa rồi ngồi ở chỗ nào?”
Nam phục vụ bàn quan sát cô vài lần: “À, cô muốn hỏi về ông Mặc phải không?”
Quý Noãn liếc nhìn nhân viên phục vụ với vẻ hơi đăm chiêu: “Anh nhận ra anh ấy?”
“Mấy năm nay ông Mặc và bạn bè hoặc nhân vật nổi tiếng gặp gỡ bàn công việc, thường chọn đến nơi này. Chỉ cần ông Mặc tới, tất cả phòng ở lầu hai đều không mở cửa đón khách khác. Vừa rồi ông Mặc ngồi ở gần lan can trên lầu hai và ở đó rất lâu, cũng vừa mới rời đi thôi.” Nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Cô phát hiện quá muộn rồi. Nếu muốn chào hỏi ông Mặc, cô tới trước đây mười phút thì còn được, chứ bây giờ thì ông ấy đi rồi.”

Nghe cách anh ta nói như vậy, Quý Noãn cảm thấy thường ngày khi Mặc Cảnh Thâm tới đây, luôn có người tìm cách đến bắt chuyện hoặc tự giới thiệu, nên đối với việc cô hỏi thăm ông Mặc, anh ta thấy quen rồi.
Nhưng lúc này Quý Noãn cũng không nói gì, chỉ nhìn theo hướng nhân viên phục vụ vừa mới chỉ.
Vị trí gần lan can lầu hai, chẳng phải là ở ngay phía trên chỗ ngồi của cô lúc nãy? Hơn nữa cách thiết kế và trang trí trong quán cà phê cũng không hoàn toàn theo kiểu khép kín, từ ban công lầu hai có thể nhìn thấy rõ ràng khách ở lầu một và mọi động thái của họ. Mà lúc nãy cô ngồi ngay phía dưới chỗ ngồi của Mặc Cảnh Thâm, không những mọi hành động của cô đều bị anh nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa có lẽ ngay cả nội dung cuộc nói chuyện cũng đã bị anh nghe được.
Như vậy Mặc Cảnh Thâm đều đã nghe thấy tất cả những gì cô vừa nói với Mr. Vinse và mẹ anh ta?
Quý Noãn lại nhìn ra bên ngoài một chút, thấy xe của Mặc Cảnh Thâm đã rời đi thì mới trở lại ngồi đối diện Mr. Vinse.
Có lẽ mẹ của Mr. Vinse cảm thấy hành động lúc nãy của mình thật sự quá đường đột, nên nhân lúc Quý Noãn vào phòng vệ sinh, bà cũng rời đi rồi, nhưng chiếc vòng tay vẫn để trên bàn.
“Rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi.” Khi Quý Noãn ngồi xuống, Mr. Vinse khẽ cười, nói: “Tuy là ban đầu tôi cũng định thuận thế đẩy thuyền, nhưng cũng may là cô không trở mặt tại chỗ.”
Nghe anh ta nói như vậy, Quý Noãn cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ nhếch môi: “Dì ấy cũng rất thú vị. Tuy nhiên đúng là anh cũng đã đến tuổi nên kết hôn rồi.”
“Cô nói như vậy có nghĩa là trước nay cô không hề xem mình là mục tiêu kết hôn của tôi?”
Những gì cần nói, Quý Noãn cũng đã nói rõ rang, nhưng vào lúc này, cô nghĩ mình cần phải nhắc lại một cách cương quyết hơn.

“Anh đã biết rồi đấy, mấy năm nay tôi cũng không có ý định suy xét đến chuyện này. Mr. Vinse, chúng ta đã ngồi ở đây nói tới chuyện này, thì hãy nói cho thấu đáo. Làm bạn hợp tác làm ăn cũng có thể, làm bạn bè cũng được, nhưng đối với quan hệ gần gũi hơn, thì tôi không thể. Xin anh hãy tìm đối tượng khác, đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa.”
Mr. Vinse nhìn cô một lát, rồi khẽ cười, không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho cô cất vòng tay phỉ thúy trên bàn: “Chiếc vòng tay này mẹ tôi đã quyết định tặng cho cô, tôi không thể lấy lại được. Cô nhận lấy đi, coi như là bạn bè, thỉnh thoảng tặng cho tôi chút quà là được rồi.”
“Ngay cả vòng đeo tay của anh, tôi còn không nhận. Huống chi đây là vòng đeo tay của mẹ anh. Anh cất vào đi, sau này tặng cho người nên tặng.”
“Cô thật là! Trước sau cũng vẫn là cái tính này. Ba năm nay tôi ở Luân Đôn, đã vài ba lần muốn tìm cơ hội gần gũi cô hơn một chút, nhưng hết lần này tới lần khác, tôi tiến một bước là cô lui một bước, nếu tôi lại gấp gáp tiến tới, hẳn là cô sẽ càng tránh xa hơn.” Anh ta nhìn vào mặt cô: “Quý Noãn, cô cần gì phải làm như vậy? Năm đó cô ly hôn rồi mới đến nước Anh, cũng đã cho thấy tình cảm và cuộc hôn nhân trước đó đều đã là quá khứ. Rốt cuộc vì sao cô cứ phải để trái tim mình trống trải như vậy? Nếu tôi không phải tuýp người cô thích, tôi cũng đành chấp nhận, nhưng cô một mực từ chối tất cả đàn ông tới gần như vậy thì làm sao tôi có thể cam tâm?”
“Anh cam tâm cũng được mà không cam tâm cũng được.” Vẻ mặt Quý Noãn thản nhiên, cô nhìn anh ta: “Nếu anh muốn bữa cơm tối nay vẫn tiếp tục, tôi khuyên anh hãy xem tôi như một người bạn tốt. Nói cách khác, tôi sợ là còn chưa tới giờ hẹn ăn cơm năm giờ chiều, tôi đã phải rút lui rồi.”
Không phải Mr. Vinse không biết tính tình của Quý Noãn. Anh ta từng bị cô từ chối không biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên cũng quen với thái độ “xù lông nhím” của cô mỗi khi đối mặt với vấn đề này. Lúc này thấy Quý Noãn quả quyết và dứt khoát như vậy, anh ta nhìn vào mắt cô, mỉm cười xem như là hiểu rõ nguyên nhân cô từ chối thẳng thừng như vậy.
Thật ra Quý Noãn vốn cũng muốn nhẹ nhàng khéo léo nói với Mr. Vinse về chuyện này. Mấy năm nay, Vinse đối xử với cô cũng rất tốt, cô cũng không muốn tuyệt tình với một người có tình cảm với mình.
Nhưng có lẽ là hôm nay mẹ của Mr. Vinse khiến Quý Noãn nhận rõ hơn tình cảm từ đáy lòng mình. Thật sự là cô không thể chấp nhận tình cảm của Mr. Vinse.
Bởi vậy cô thấy mình cũng không cần phải giữ lại tình trạng quan hệ mập mờ này giữa hai người.
Lúc hai người rời quán cà phê, thì đã sắp năm giờ chiều. Quý Noãn đi tới bãi đỗ xe trước, theo phản xạ, cô lại quay đầu nhìn quán cà phê sau lưng.
Cô nhớ rõ là Mặc Cảnh Thâm không thích uống cà phê. Thật ra, bản thân cô cũng không thích uống cà phê lắm. Chỉ là sau này hàng ngày đến phòng làm việc, đi ngang qua chỗ này, cô đều ghé lại mua một ít cà phê cho các đồng nghiệp, từ đó cũng dần quen việc tới nơi này uống vài ly, rồi thành khách quen ở đây.
Thế nhưng mấy năm gần đây, vì sao Mặc Cảnh Thâm lại thường xuyên tới nơi này?
***
Sau bữa cơm tối ở nhà hàng Ý, Mr. Vinse mời Quý Noãn đi xem phim.
Cũng không phải cô không nhìn ra mục đích hôm nay của Mr. Vinse là muốn thúc đẩy quan hệ với cô. Nhưng kết quả là anh ta bị cô từ chối, khiến bầu không khí giữa hai người trở nên rất gượng gạo. Tuy nhiên kế hoạch thì vẫn phải thực hiện, hơn nữa rạp chiếu phim đã được bao trước rồi, nếu như cô không đi, thì sẽ rất áy náy trước lòng tốt của Mr. Vinse.
Dù sao thì chuyện gì nên nói, cô cũng đã nói xong. Đối với chuyện đi xem phim cô cũng không từ chối.
Trong đại sảnh chiếu phim dành riêng cho khách VIP ở trung tâm thành phố Hải Thành, chỉ có hai người. Có lẽ Mr. Vinse đã hỏi Thư ký Dương về cách thức, lúc vào cửa, anh ta còn giúp Quý Noãn mua bỏng ngô và Coca Cola.
Quý Noãn mỉm cười cảm ơn. Sau khi vào trong, cô luôn tập trung xem phim. Hai người ai ngồi chỗ nấy, không trò chuyện với nhau.
Đây là một bộ phim bom tấn của Hollywood, dài mấy tiếng đồng hồ. Khi phim kết thúc, hai người rời rạp chiếu phim thì đã mười giờ tối.
Mr. Vinse lái xe đưa cô về. Trên xe, anh ta hỏi: “Vốn hôm nay tôi cố ý chuẩn bị một ngày hẹn hò với cô, nhưng kết quả là ngay cả một nụ hôn đầy cảm xúc tôi cũng không nhận được, mà còn phải luôn luôn giữ khoảng cách kẻo làm cô tức giận rồi không để ý tới tôi nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.