Quý Noãn vừa mua một căn hộ hơn hai trăm mét vuông ở gần tòa nhà của phòng giao dịch. Cô để toàn bộ đồ đạc ở mình ở đấy. Dù sao cũng có quá nhiều đồ và váy vóc, cô không mang đi hết được.
Trời tối, Quý Noãn dọn dẹp hành lý của mình xong, ngồi bệt xuống thảm, nhìn viên kim cương màu xanh trong tay.
Dường như cho đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ được, trước kia mỗi lần Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô thì đốt ngon tay thon dài của anh thi thoảng khẽ nán lại mơn trớn ngón áp út của cô.
Anh chưa bao giờ muốn để lại cho cô bất kỳ ràng buộc nào, kể cả nhẫn cưới anh cũng không quá ép buộc cô phải đeo. Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn tìm kiếm cho cô những món đồ tốt nhất trên thế giới.
Ví dụ như viên kim cương xanh này, dù có chế tác thành dây chuyền quý giá hay thành nhẫn kim cương thì cũng là viên kim cương quý hiếm nhất trên đời.
Anh tặng cho cô viên kim cương, còn muốn chế tác như thế nào là do cô tự quyết định.
Cũng giống như bây giờ, cả hai người từ bỏ nhau, anh cho cô một mảnh trời tự do, cô muốn sống cuộc sống như thế nào thì đã không còn có anh ở đó nữa.
Quý Noãn thả viên kim cương lại vào trong hộp nhung rồi cất chiếc hộp ở căn hộ, không mang theo.
***
Hai tuần sau khi Quý Noãn đi Anh, nghe nói Mặc Cảnh Thâm cũng rời Hải Thành đi Los Angeles.
Quý Noãn không gặp anh, cũng không liên lạc.
Thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802438/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.