Chương trước
Chương sau
“Anh ấy không say, uống giải rượu làm gì?” Quý Noãn không nhìn Tần Tư Đình, ánh mắt lướt qua thân hình cao lớn của anh, nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên sofa.
Ánh mắt cô cũng lướt qua cô gái ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh anh. Chỉ có điều, đó là một cái liếc mắt rất thờ ơ. Bằng giác quan thứ sáu, cô gái kia cảm nhận được quan hệ giữa Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm, nên lập tức nhìn về phía cô bằng ánh mắt khiêu khích.
Tần Tư Đình tưởng Quý Noãn sẽ nổi giận, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh.
Dường như Mặc Cảnh Thâm cũng không hoàn toàn tỉnh táo, hôm nay Tần Tư Đình đúng là đã gọi không ít rượu. Nhưng dáng vẻ ngà ngà say kia càng làm nổi bật phong thái lạnh lùng mà biếng nhác của Mặc Cảnh Thâm. Mấy nút áo để mở trên chiếc sơ mi đen của anh khiến cô gái tiếp rượu ngồi cạnh thỉnh thoảng lại si mê liếc nhìn vào trong cổ áo.

Tần Tư Đình chữa được nhiều loại bệnh, cứu được nhiều mạng người, nhưng không cứu vãn được tình cảm giữa người với người. Anh liếc nhìn Quý Noãn, thấy cô bỗng nhiên giơ tay lên, vội nói: “Quý Noãn, có chuyện gì đợi lát nữa rời khỏi đây rồi hãy nói. Ở đây nhiều người lắm miệng, hãy kiềm chế một chút, đừng kích động.”
Nhưng Quý Noãn mỉm cười đẩy tay Tần Tư Đình ra, mắt vẫn nhìn Mặc Cảnh Thâm, lại nhìn cô gái ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh đang không ngừng nhích sát vào người anh: “Mặc Cảnh Thâm, cách anh tự chà đạp bản thân thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt. Tôi vốn là người luôn thích bắt chước, anh chắc chắn thích dùng cách đó chứ gì?”
Nghe Quý Noãn hỏi như vậy, Tần Tư Đình khẽ nhướng mày, trong phút chốc đã nhìn thấy cô lui về phía sau một bước, rồi ngay trước mặt Mặc Cảnh Thâm và anh ta, mở chiếc cúc ở giữa trên cổ áo.
Cổ áo của cô hình chữ V, phía dưới cổ áo có một cúc áo tròn, chỉ cần cởi ra một cúc, là chiếc áo màu trắng vốn đẹp đẽ trong sáng lập tức biến thành áo cổ chữ V xẻ sâu vô cùng gợi cảm. Chỉ một cúc áo mở ra, khe ngực của cô lập tức lấp ló hiện ra trước mắt đám đông.
Tần Tư Đình liền nhìn sang phía khác. Cũng trong khoảnh khắc đó, bàn tay đang cầm chiếc cốc vuông thủy tinh của Mặc Cảnh Thâm âm thầm siết chặt. Đôi mắt lạnh như băng của anh vừa nhìn thấy động tác kia của Quý Noãn lập tức tối sầm lại.
Quý Noãn bình thản nhìn anh, thong thả nói: “Anh biết ‘mỹ nữ đệ nhất Hải Thành’ là thế nào không?”
Trong khoảnh khắc ánh mắt cô chạm phải ánh mắt âm trầm của Mặc Cảnh Thâm, trên gương mặt Quý Noãn như thoáng hiện nét cười đầy quyến rũ và gợi cảm.
Cho tới bây giờ, bốn chữ “mỹ nữ đệ nhất” dành cho Quý Noãn hoàn toàn không phải là lời ca tụng, mà trái lại, chủ yếu hàm chứa ý chê bai.
Danh xưng đó phần lớn đến từ những người đàn ông danh giá từng nghe qua danh tiếng và gặp được cô. Hơn nữa, hầu hết những người đàn ông đó đã từng bị cô đối xử lạnh nhạt hoặc từ chối.
“Mỹ nữ đệ nhất” là người phụ nữ quyến rũ có ngoại hình xinh đẹp, có sức cám dỗ đàn ông. Vì không ai thật sự hiểu cô, cũng không ai thật sự tiếp xúc với cô đủ lâu, nên ai nấy đều cho rằng cô kiêu ngạo từ trong máu, lại phóng đãng. Thoạt nhìn trông cô dường như rất cao ngạo, nhưng thật ra bản tính trời sinh lại không hề trầm tĩnh. Năm chữ “cô gái danh giá nhất” bao hàm cả ý khen ngợi lẫn chế giễu.
Đối với Quý Noãn, danh xưng đó không hề êm tai chút nào.
Đây đã từng là ấn tượng mà Quý Noãn để lại trong mắt mọi người.
Cô đã chôn vùi danh xưng kia trong cái đêm mình sống lại. Nhưng giờ phút này, cô lại đào nó lên một lần nữa.
Quý Noãn xõa tóc ra, mái tóc được buộc cao trên đầu xõa tung ra như những đợt sóng lan tràn. Sự xuất hiện của cô đã đủ làm người khác chú ý, động tác này lại càng thu hút vô số ánh mắt của nam giới.
Cô hơi cúi người xuống, cổ áo chữ V xẻ sâu bao quanh bầu ngực với độ cong đủ để máu mũi người ta tuôn trào. Cô tiện tay cầm lấy chai rượu Brandy trên bàn, rót vào ly thủy tinh bên cạnh, rồi nâng ly lên ngắm nghía, đưa lên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau đó, cô chớp đôi mắt mơ màng quyến rũ nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm: “Ly rượu này hình như thiếu đá…”
“Để tôi đi lấy giúp cô!”
“Waiter*! Mau mang ít đá tới!”
(*) Phục vụ.
“Cô gái này là ai vậy? Ở một nơi như thế này mà lại xuất hiện một cô gái đẹp đến thế…”
Ánh mắt Quý Noãn mơ màng quyến rũ, mỉm cười nhìn đám đàn ông kia, lại nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, cho đến khi có mấy người giành lấy mấy viên đá trong xô đá waiter vừa mang tới, tranh nhau bỏ vào ly rượu của cô. Một người đàn ông xông tới nhanh nhất thả được viên đá vào ly rượu kia. Quý Noãn cười mỉm với anh ta, một tay cầm ly rượu, một tay nâng cằm anh ta lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, cất giọng lười biếng nói: “Cảm ơn!”
Trong nháy mắt, dường như gân cốt người đàn ông kia đều nhũn ra. Quý Noãn cắn nhẹ môi dưới đỏ mọng, cười khúc khích làm chiếc ly trên tay rung rinh, chậm rãi nói: “Tửu lượng của tôi không cao, cũng không biết rượu Brandy này nồng độ bao nhiêu. Uống hết ly này hẳn là không sao chứ?”
“Không sao đâu, cô cứ việc uống! Rượu này chỉ bốn mươi độ thôi!”
“Sai rồi, chai rượu kia trên bàn trông không có gì nổi bật, nhưng là loại rượu Brandy hơn năm mươi độ. Đắt rẻ còn chưa nói, nhưng nồng độ cồn của rượu Brandy rất mạnh, cô gái xinh đẹp này có tửu lượng không cao thì đừng uống…”
“Không vấn đề gì, cô muốn uống bao nhiêu cũng được, tôi mời!”
Càng lúc càng có nhiều người đàn ông vây lấy Quý Noãn. Gương mặt xinh đẹp của cô vừa gợi cảm vừa thuần khiết, cô nhìn ly rượu vuông trong tay: “Rượu Brandy có nồng độ cao như vậy thật sự rất hiếm thấy, nghe nói giá cũng không thấp, không nếm thử là phí của trời. Huống chi các cô gái tiếp rượu ở đây cũng không dễ dàng gì, dù sao rượu cũng đã mua rồi, không uống là không nể mặt họ…”
Nói rồi, cô kề môi vào ly rượu nhấp một ngụm. Rượu dính vào khóe môi cô thành một vệt sáng tươi đẹp. Vừa rồi người kia cho đá vào ly cô hơi nhiều, cô nhẹ nhàng cắn vào một viên đá bên miệng ly, rồi đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy.
Trong khoảnh khắc đó, cô liếc về phía Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên sofa, nhìn vào đôi mắt thâm trầm nghiêm nghị của anh.
Vừa nhìn thấy ánh mắt như ẩn giấu cảm xúc sau làn khói thuốc dày đặc của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn liền buông cằm của người đàn ông vẫn đang có phần lưu luyến ngón tay cô ra, đổi tay chống lên bàn, cúi người xuống nhìn Mặc Cảnh Thâm đang ngồi không nhúc nhích trên sofa.
Bởi vì động tác này, đường cong bộ ngực của Quý Noãn càng khiến người ta muốn phạm tội. Mặc dù cô không để lộ bất cứ phần da thịt nào không nên để lộ, nhưng vẫn vô cùng gợi cảm.
Mặc Cảnh Thâm ngồi bất động lạnh lùng nhìn cô, tay vẫn nắm chặt chiếc cốc vuông, nhưng trông anh có vẻ như muốn bóp nát nó.
Tần Tư Đình vốn đã sớm quay mặt sang hướng khác không dám nhìn, lúc này càng nghiêng người đi, dáng vẻ như muốn nói, chuyện của hai người không liên quan chút nào tới tôi đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.