Quý Noãn mỉm cười khách sáo: “Cảm ơn, tôi uống một ly là đủ rồi.”
Lúc này thư ký của Mr. Vinse cũng đi qua ngồi xuống. Cô thư ký còn rất trẻ, đoán chừng là có cảm tình với Mr. Vinse vừa giàu có, đẹp trai lại trẻ tuổi, cho nên vừa sang đây ngồi, cô ta đã không khách sáo mà dán mắt vào ngón áp út trống trơn của Quý Noãn. Nhìn ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ của cô, cô ta cười hỏi: “Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cô Quý đã kết hôn đã lâu rồi? Sao mấy lần đi đi gặp Tổng Giám đốc của chúng tôi đều không thấy cô đeo nhẫn vậy?”
Quý Noãn cúi đầu, lại xiên một miếng bánh ngọt matcha đút vào miệng mình, sau khi nuốt xuống mới nhìn vị nữ thư ký kia, thản nhiên nói: “Bây giờ tôi gầy hơn lúc kết hôn, xương ngón tay quá nhỏ, đeo không vừa nhẫn nữa nên để ở nhà. Sao? Sau khi kết hôn không đeo nhẫn thì lạ lắm à?”
“Tất nhiên không lạ, chỉ là tôi không thấy cô đeo nó rất nhiều lần rồi, cũng không thấy cô và ông Mặc xuất hiện cùng nhau. Ai không biết còn tưởng hai người đã không còn ở bên nhau nữa đấy. Hay là để cho tiện ra ngoài xã giao, nên cô Quý cố ý để người ta tưởng cô còn độc thân…” Cô thư ký kia nhìn mặt cô, vẫn cười: “Lúc cô Quý và ông Mặc kết hôn, bao nhiêu cô gái Hải Thành chúng tôi đều tổn thương thấu tim. Chẳng biết cô Quý nghĩ quẩn thế nào mà không làm bà chủ nhà giàu, cứ nhất định phải ra ngoài tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802416/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.