Chương trước
Chương sau
Mặc Cảnh Thâm giống như không cảm xúc gì nhìn cô, rõ ràng là không muốn ăn.
Quý Noãn đứng trong phòng làm việc quen thuộc, nhưng người đàn ông trước mặt đã không còn dịu dàng đơn thuần như trước, mà cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng xa cách rõ ràng.
Quý Noãn có thể nhìn ra tia bất mãn trong mắt anh, bèn tự mỉm cười: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi tới đây để làm phiền anh đâu. Mặc tổng có thể xem tôi như người phụ trách của phòng giao dịch nhỏ bé mà trước đây anh đã đầu tư khoản tiền hai trăm triệu kia, nay rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây nịnh bợ ông chủ nợ anh. Anh có thể suy nghĩ theo góc độ khác được không?”
Nói xong, cô bỗng quay người đi vào phòng nghỉ của anh: “Anh muốn ăn thì cứ ăn, tôi vào phòng nghỉ của anh lấy hết những bộ quần áo mà anh đã mua cho tôi về.”
Sau đó, cô đi thẳng vào phòng nghỉ không quay đầu lại, quả quyết dứt khoát cứ như cô chỉ đi ngang qua phòng làm việc của anh vậy.

Phòng nghỉ vẫn như cũ, cả phòng trống trải. Cô mở đèn lên, một khu vực nghỉ ngơi với tông màu lạnh đầy nam tính hiện ra trước mắt cô. Quý Noãn đi thẳng đến tủ quần áo, mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy những bộ quần áo anh từng chuẩn bị cho cô vẫn còn ở đây.
Nếu một người thật sự chán ghét triệt để một người, sợ rằng một chút dấu vết còn sót lại của người kia cũng cảm thấy đáng ghét.
Anh làm việc xong sẽ ở lại đây, gần đây cũng ở lại công ty rất muộn. Đồ đạc của cô không bị vứt đi mà đều được giữ lại đầy đủ, thậm chí còn xếp ngăn nắp gọn gàng trong tủ quần áo.
Quý Noãn không vội lấy đồ, mà lùi về sau một bước, ngồi xuống mép giường, ngước mắt nhìn những bộ quần áo trong ngăn tủ.
Ngoài văn phòng rất yên tĩnh, không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm có ăn cháo hay không, nhưng Thư ký Kha nói anh sẽ bận từ giờ đến khuya. Nếu anh thật sự từ chối ý tốt của cô, vậy cô chỉ có thể gọi điện cho Thẩm Mục bảo cậu ta liên lạc với khách sạn xung quanh đây làm một ít thức ăn giao tới.
Bây giờ Quý Noãn nghĩ gì là làm đó. Sau khi gọi điện cho Thẩm Mục, cô cũng mặc kệ sau đó Mặc Cảnh Thâm có ăn hay không, cứ thế ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào những bộ quần áo trong tủ.
***
Máy điều hòa ở phòng làm việc đã được Quý Noãn điều chỉnh ở nhiệt độ thoải mái nhất. Mặc Cảnh Thâm nhìn bát cháo được đặt trơ trọi trên bàn làm việc, lát sau bèn bỏ cây viết trong tay xuống, giơ tay day mi tâm.
Tiếp đó anh liền nhận được điện thoại từ Mỹ: “Mặc tổng… Tô Tri Lam tự sát trong tù… May mà chúng tôi phát hiện kịp, khi đưa đến bệnh viện thì chỉ tạm thời giữ được tính mạng. Nhưng điều kiện chữa bệnh trong tù quá kém, hôm qua cô ta mới ho ra máu, cứ đòi gặp ông, hoặc nói chuyện điện thoại với ông…”
Anh bỏ cái tay đang day mi tâm xuống, trong lời nói không có vui giận, vừa bình tĩnh lại thờ ơ lạnh nhạt khiến người ta không rét mà run: “Sao hả? Bây giờ Cục Cảnh sát Los Angeles lại chần chừ do dự không thể quyết định đến mức độ này sao? Không kiểm soát được một người nghĩ trăm phương ngàn kế để gây chuyện, còn muốn tôi ra mặt?”
“Chuyện này…” Người ở đầu dây bên kia toát mồ hôi lạnh: “Mặc tổng, bây giờ nhà họ Tô không cứu được cô ta, nhưng Tô Tri Lam nói cô ta đã từng là vợ chưa cưới của ông. Tôi thấy cô ta được cưng chiều từ bé, hoàn toàn không chịu được khổ cực trong này, người đã gầy rộc đi, ngày nào cũng nói muốn gặp ông. Nếu là người khác thì nên xử lý thế nào chúng tôi đã xử lý thế ấy, nhưng dù sao cô ta cũng đã từng cùng ông…”
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nói: “Đối với hạng người không biết quy tắc, cứ xử lý theo cách ban đầu của các người.”

“Với tình trạng bây giờ của cô ta, lỡ như ngày nào đó chết ở đây, chúng tôi sợ…”
“Sau này, không cần thông báo với tôi bất cứ chuyện gì liên quan đến cô Tô đó. Sống hay chết đều do cô ta tự gieo gió gặt bão, đừng oán trách ai.”
Sau khi tắt điện thoại, Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn về cánh cửa phòng nghỉ.
Quý Noãn đã vào đó một lúc, nhưng vẫn chưa ra.
Lát sau, anh đứng dậy, cất bước, đẩy cửa bước vào căn phòng nghỉ gam màu lạnh, đảo mắt đã thấy cô gái vừa nãy còn trịnh trọng nói muốn vào phòng lấy quần áo, kết quả lại ngủ thiếp đi trên giường của anh.
Thấy cô rõ ràng là cứ ngồi ở cuối giường rồi sau đó mới ngả ra sau ngủ, anh vòng qua chiếc giường lớn, thong dong đi tới trước cửa sổ, dùng tay trái kéo màn cửa sổ sàn lại, che hết tất cả đèn neon bên ngoài.
Sau đó anh lại nhìn về tủ quần áo đang mở toang, thấy những bộ quần áo của cô đang treo bên trong, chiếm dụng một nửa không gian. Mỗi ngày anh ở đây đều không thấy chướng mắt. Giờ phút này, sau khi bị cô kiểm tra, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy không ổn, đang định lấy hết quần áo bên trong ra, nhưng tay vừa mới chạm phải đồ trong đó liền dừng lại.
“Rầm”, anh dứt khoát đóng cửa tủ lại. Lúc đóng, trên tay vẫn trống không, không lấy ra bất cứ cái nào.
***
Quý Noãn không ngờ mình lại ngủ trong phòng làm việc của Mặc Cảnh Thâm.
Rõ ràng cô định dọn quần áo đi, thế mà ngồi một hồi lại ngủ mất.
Sau khi tỉnh dậy, cô lại nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới có can đảm mở mắt ra. Cô cựa quậy, phát hiện mình vẫn giữ tư thế nằm ở cuối giường như trước. Vì hai chân cứ để lơ lửng ở cuối giường nên hơi tê.
“Shh…” Cô phát ra tiếng rên khe khẽ, rất nhỏ, nhưng trong phòng nghỉ yên tĩnh lại nghe rõ mồn một.
Người đàn ông đang đứng lặng trước cửa sổ chợt xoay người qua: “Tỉnh rồi à?”
Quý Noãn khẽ giật mình, không ngờ anh lại ở đây. Vừa quay qua, cô đã trông thấy anh đang đứng cách đó không xa.
Anh vẫn mặc áo sơ mi và quần tây thẳng thớm của tối hôm qua, đút một tay vào túi quần, đứng hứng nắng sớm ngoài cửa sổ, lạnh lùng cúi đầu nhìn cô. Đứng ngược sáng thế này, trông anh như được khảm một lớp viền vàng, nhưng cô lại không thấy rõ nét mặt của anh.
Quý Noãn nhìn anh, ngẩn người không thốt nên lời trong mấy giây.
Vậy mà trong lúc cô ngẩn ngơ cho rằng anh vẫn là Mặc Cảnh Thâm của cô, thì đôi môi mỏng bạc tình nở nụ cười như có như không, nhưng hết lần này tới lần khác lại hết sức lạnh lùng, lên tiếng: “Mặc dù cô rất muốn dùng lá bài ấm áp tìm lại hồi ức trước mặt tôi, nhưng cô phải nhớ rõ, tôi không bị mất trí nhớ, không cần cô phải nhắc tôi về tất cả những điều tốt đẹp hay ấm áp trong quá khứ. Cô dùng phương thức này để kích động tôi thì đơn thuần chỉ là tốn thời gian và phí tình cảm mà thôi.”
Thà anh đừng nói câu nào, cứ đứng đó như thế, cô còn có thể mơ một giấc mộng đẹp.
Câu đầu tiên vừa thốt ra miệng đã phá vỡ giấc mộng của cô.
Quý Noãn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ngồi dậy, giơ tay vuốt tóc, hơi mỏi mệt nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn làm việc trong tòa cao ốc văn phòng mới, chính mình cũng không ngờ ngồi đây lại ngủ quên mất.” Lúc nói câu này, cô hơi giễu cợt chính mình: “Mặc Cảnh Thâm, nếu anh không nói chuyện, thật sự là khiến người ta cảm thấy cực kỳ đẹp, cực kỳ vui mắt vui tai, nhưng giờ anh vừa mở miệng là liền làm tổn thương người ta.”
“Thật sao?”
Cô cười: “Anh không cảm thấy à?”
Anh chỉ thờ ơ nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.