“Mấy ngày mưa liên tiếp, trên trời bây giờ đen sầm sì, cô nhìn sao trăng cái gì?”
“Không có à? Nhưng tôi nhìn thấy có rất nhiều sao mà…”
Nói rồi người phụ nữ ngồi trên ban công lại đung đưa chân.
Chân mày Mặc Cảnh Thâm nhíu chặt, anh chợt nghi ngờ, có phải mới vừa rồi cô đã uống số rượu sót lại trong chai hay không?
***
Cửa phòng bị mở ra bất thình lình, một luồng gió xuyên từ cửa trước đến cửa sổ sát sàn rộng mở, thổi tung rèm cửa sổ phấp phới giữa không trung, thổi cả quần áo và tóc của người phụ nữ trên ban công.
Mặc Cảnh Thâm nhìn những vết máu nhợt nhạt và toàn bộ chai rượu trống không trên sàn thì bước thẳng vào đi đến chỗ ban công Quý Noãn đang ngồi: “Quý Noãn, đi xuống!”
Quý Noãn quay đầu lại nhìn anh, nét mặt say sưa không tỉnh táo nhếch miệng cười với anh: “Sao anh lại quay lại? Chẳng phải đã đi rồi sao?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy cô nghiêng người thì ánh mắt ngưng trệ: “Tôi bảo cô đi xuống, đừng có lộn xộn.”
“Tôi… tôi ở đây không sao cả, rất an toàn.” Quý Noãn cúi xuống nhìn chỗ mình ngồi rồi lại lẩm bẩm: “Mấy chai rượu của anh thật là khó uống, tôi thật sự không hiểu sao chai rượu nào trong tủ của anh cũng khó uống như vậy, nhưng tôi đoán là rất đắt. Tôi thấy không nỡ, nên mới uống… Ha… Anh biết gì không? Uống hết rồi tôi lại nhìn thấy… sao kìa…”
Cô vừa nói vừa rũ đầu xuống, sau đó lại đắc ý vui vẻ đong đưa hai chân. Nhìn thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802407/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.