Quý Noãn gật đầu, ra hiệu cho Thẩm Mục yên tâm: “Tôi thật sự không uống rượu, tay lái cũng không có vấn đề gì, để tôi đưa anh ấy về.”
“Vậy cô đến đây bằng cách nào? Xe của cô…”
“Đồng nghiệp ở phòng giao dịch đều đang ở đây, chìa khóa xe cũng đang để chỗ trợ lý, họ sẽ đi xe tôi về, không sao.”
“Vậy thì tốt, tôi đi trước nhé, làm phiền bà Mặc.”
Cho đến khi Thẩm Mục xoay người chạy ra ven đường vội vã bắt một chiếc taxi, Quý Noãn vẫn đứng bên cạnh chiếc xe Ghost màu đen, nhìn cửa xe như tỏa ra ánh sáng lạnh trước mặt, suy nghĩ một chút rồi vòng sang ghế lái, mở cửa xe bước vào.
Sau khi vào xe thì quả nhiên cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô nghiêng đầu liếc ra đằng sau, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm yên vị ở ghế sau, mắt nhắm nghiền, không biết là anh ngủ thiếp đi hay là say đến không mở mắt ra được.
Trước kia không phải cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nhưng nồng nặc đến thế này thì là lần đầu tiên. Hơn nữa gần như cô chưa bao giờ thấy anh uống nhiều như bây giờ. Sự kiềm chế của anh quá mạnh, chưa bao giờ anh quá buông thả bản thân.
Quý Noãn lại quan sát quần áo của anh, áo sơ mi đen và quần âu. Quả nhiên cô quan sát không hề sai, từ sau khi anh tỉnh dậy sau hai tháng hôn mê, gần như lúc nào anh cũng mặc lên người bộ đồ đen, càng nhìn càng thấy băng giá khó gần.
Thừa lúc anh vẫn nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802404/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.