“Ông Mặc, chúng tôi sẽ lập tức đưa anh trở về, bác sĩ căn cứ đang chờ ở đấy.” Phong Lăng bước nhanh đến, cùng Quý Noãn dìu anh đi.
Quý Noãn đã đứng vững lại, cô cúi đầu nhìn anh, nói rõ ràng từng tiếng một: “Mặc Cảnh Thâm, nếu anh dám xảy ra chuyện, em sẽ mang theo con trong bụng tái giá, để đứa bé gọi người khác là ba!”
Phong Lăng: “…” Đột nhiên cô có cảm giác mình qua giúp đỡ không đúng lúc.
Người đàn ông đổ lên người Quý Noãn đột nhiên cười một tiếng. Anh tựa lên vai cô cười, gần như thì thào nói chuyện, nhưng vẫn đầy sức uy hiếp: “Em dám?”
“Anh dám xảy ra chuyện, em sẽ dám tái giá đấy. Anh không tin thì cứ thử xem!” Quý Noãn nén nhịn sự cay xè nơi chóp mũi, dồn sức ôm lấy anh, sau đó dùng mắt ra hiệu cho Phong Lăng cùng đỡ Mặc Cảnh Thâm vào trong trực thăng.
“Tôi lập tức đi gọi người đến, trước tiên phải đưa hai người về đã. Nơi này đã có chúng tôi khắc phục hậu quả.” Phong Lăng giúp Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm ngồi yên vị xong thì nhanh chóng rời khỏi.
Quý Noãn nhìn thấy máu trên người Mặc Cảnh Thâm, không nói tiếng nào đã vươn tay định vén áo anh lên xem, ai ngờ lại bị anh giữ lại, kéo xuống.
Mặc Cảnh Thâm ngồi trên ghế mềm trong trực thăng, thở dốc một hơi, không quay đầu lại, chỉ híp mắt hỏi một câu.
“Em vừa nói cái gì?”
“…”
“Anh còn chưa chết mà em đã muốn tái giá?”
“…”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802330/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.