Chương trước
Chương sau
“Sau sự việc anh đã không còn cảm giác đói bụng nữa. Hơn nữa trong tình trạng này, anh không nên ăn một lúc quá nhiều, dạ dày sẽ không chịu nổi. Ngày mai anh sẽ ăn uống lại bình thường, em cứ ngoan ngoãn ăn đi, đừng lo lắng cho anh.”
Dứt lời, Mặc Cảnh Thâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Hiện giờ một mình em phải ăn cho cả hai người. Mấy ngày qua thiếu dinh dưỡng, bây giờ ngay cả bánh mì cũng không chịu ăn, ai không biết còn tưởng rằng bà Mặc bị anh bắt nạt đấy.”
Quý Noãn vùi sâu mặt vào lòng anh: “Thật may là vết thương nặng nhất của anh ở sau lưng, nếu không em sẽ không thể dựa vào lòng anh rồi.”
***
Vì có vài người của căn cứ XI bị trúng đạn khi nhảy dù từ trực thăng trực thăng xuống, nên sau khi phối hợp cùng phía cảnh sát vào rừng chụp hiện trường làm bằng chứng xong, bọn họ lập tức cấp tốc bay ra khỏi rừng rậm.
Tình trạng người bị thương trước mắt không được ổn định, cũng may là căn cứ XI có bác sĩ theo cùng.
Lúc trực thăng đáp xuống, Quý Noãn mới biết bọn họ phải chăm sóc người bị thương, nên tạm thời nghỉ ngơi một đêm trong kho hàng và lều chống đạn. Chờ vết thương ổn định rồi thì bọn họ mới được đưa thẳng về Mỹ để được điều trị tốt hơn.
Quý Noãn đã ở nơi này hai ngày, cũng không tính là quá xa lạ.
Nhưng từ sau khi Mặc Cảnh Thâm đến đây, anh không hề nghỉ ngơi mà lại cùng Nam Hành đi ra ngoài…
Cho đến khuya, Quý Noãn mới cầm chiếc điện thoại mà Phong Lăng vẫn luôn giữ giúp cô, nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ đêm.
Anh bị thương như vậy mà còn không chịu nghỉ ngơi. Khuya rồi, bọn họ còn bàn bạc gì chứ, anh không cần vợ thì thôi, chẳng lẽ cũng không cần mạng luôn à?
Không bao lâu sau, Mặc Cảnh Thâm trở về chỗ ở riêng của Quý Noãn thì lập tức nhìn thấy gương mặt giận dỗi của cô gái nhỏ.
“Sao thế?”
“Không sao cả, vừa rồi mải lo nghịch điện thoại nên quên thời gian, em muốn thay đồ, anh ra ngoài trước đi.” Quý Noãn không thèm nhìn anh.
Thấy cô gái nhỏ giận dỗi ra mặt, Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn bộ váy của cô. Đây là bộ váy trắng đặc trưng của dân địa phương do Phong Lăng cố ý sang thôn trang đối diện biển hồ Tonle Sap mua cho. Thoạt nhìn, chiếc váy trông vừa người Quý Noãn hơn chiếc cô đang mặc trên người, kiểu dáng cũng không quá mộc mạc, thích hợp với người trẻ tuổi.
Anh cười như không cười: “Em muốn thay đồ à?”
Quý Noãn vẫn chưa hiểu vẻ mặt đùa cợt này của anh là có ý gì. Cô đứng dậy, muốn đẩy anh sang một bên.
“Anh ra ngoài đi.”
“Tại sao anh phải ra ngoài?”
“Em không những muốn thay đồ, em còn phải tắm nữa.” Quý Noãn chỉ thùng nước nóng trong phòng. “Mấy ngày rồi không tắm, hôi muốn chết.”
Vốn dĩ cô còn muốn chờ Mặc Cảnh Thâm về tắm rửa, kết quả đợi biết bao lâu mà chỉ chờ được một bụng tức.
“Trước tiên anh không nói đến việc dù em có tắm, anh cũng chẳng cần phải ra ngoài. Mà giờ em có muốn tắm, với bàn tay thế này mà em có thể tự tắm được sao?” Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm thấp thoáng ý cười, cố ý liếc mắt về phía bàn tay đã bị bác sĩ của căn cứ quấn thành cái bánh tét lúc cô vừa trở về.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Quý Noãn: “…”
Buổi chiều Phong Lăng có giúp cô băng bó, nhưng không dày và chặt như vậy. Lúc đó cô vẫn còn có thể nhúc nhích ngón tay.
Nhưng hiện tại, tay cô cứ như đòn bánh tét ấy. Vừa rồi, cô chỉ cầm điện thoại thôi mà đã tốn biết bao công sức, đừng nói đến việc tắm rửa thay đồ.
Ý thức được vấn đề này, Quý Noãn lúng túng: “Vậy em không tắm nữa, cứ để vậy ngạt chết anh đi.” Vừa nói, cô vừa bước ra phía ngoài.
Cửa vừa mở ra, rồi đột nhiên bị cánh tay của anh vươn dài từ phía sau đóng sập lại.
Quý Noãn đảo mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm. Đêm dài yên tĩnh, mùi máu trên người anh tuy đã nhạt đi rất nhiều, nhưng hai người vẫn còn bị thương, bốn mắt nhìn nhau như thế, còn là cặp mắt đen nhánh kia của anh, bỗng chốc Quý Noãn không khỏi khẩn trương: “Hay là anh tắm trước đi…”
Mặc Cảnh Thâm nhìn tay cô, sau đó giơ tay lột chiếc váy trên người cô từ đầu vai xuống dưới.
Quý Noãn: “…”
Tuy rằng phần lưng và sau gáy anh bị thương, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến động tác của anh.
Anh cởi rất tự nhiên, nhanh như lột vỏ quít vậy. Chỉ trong chớp mắt mà chiếc váy gần như không còn màu trắng của Quý Noãn đã bị lột ra rồi.
“Cũng chẳng phải anh chưa từng tắm cho em, bây giờ mới nhớ tới chuyện ngại ngùng à?” Sau khi lột đồ xong, anh lại nhìn về phía chiếc thùng gỗ bên kia, hờ hững nói: “Kiểu tắm đúng chuẩn nguyên thủy, thùng gỗ này lại nhỏ như vậy, cho dù anh giúp em tắm thì cũng đâu đủ khoảng trống để làm gì em?”
Quý Noãn: “Cho dù có đủ khoảng trống thì bây giờ anh cũng không thể làm gì em được. Ba tháng đầu mang thai, anh không được đụng đến em.”
Mặc Cảnh Thâm nhướng mày, nhìn sâu vào mắt cô: “Là Tần Tư Đình nói cho em biết?”
“Không phải, vừa rồi em rảnh rỗi nên lấy điện thoại tra cứu những thông tin cơ bản về thời kỳ mang thai.”
“Em xem đúng lúc quá nhỉ.”
“… Nếu không, với thương tích này mà anh còn muốn thế nào nữa? Mấy ngày nay anh còn không được ăn uống, thể lực của anh là vô cùng hả?”
“Còn phải xem là dùng thể lực vào việc gì nữa.”
Quý Noãn: “…”
Lúc ngồi vào thùng gỗ nhỏ, Quý Noãn có hơi không quen. Đây là lần đầu tiên cô tắm kiểu cổ xưa thế này, thật khiến cô không khỏi thắc mắc cuộc sống của người dân Campuchia ở đây thế nào. Rõ ràng lúc trước ở sân bay cô còn nhìn thấy không ít quần thể kiến trúc hiện đại và rất nhiều người mặc quần áo thời thượng đi qua đi lại, cuộc sống vô cùng yên ả.
Nhưng cuộc sống những thôn làng ở xung quanh biển hồ Tonle Sap này lại khác xa cuộc sống ở thành phố.
Thấy Mặc Cảnh Thâm đã xắn ống tay áo bước đến gần, Quý Noãn nhìn gương mặt mờ ảo của anh qua làn hơi nước thì đột nhiên đề nghị: “Hay là bảo Phong Lăng tới giúp em tắm đi…”
Thật ra lúc nói câu này Quý Noãn cũng có hơi do dự. Tuy rằng cô và Phong Lăng đều là con gái, nhưng chưa từng nhìn qua cơ thể của nhau. Nếu nhờ Phong Lăng tắm thì giữa hai người sẽ có sự lúng túng.
Cô không thích người khác chạm vào mình, cô chỉ quen Mặc Cảnh Thâm mà thôi.
Nhưng anh bị thương còn nặng hơn cả cô.
Mặc Cảnh Thâm nhúng tay vào trong nước thử độ ấm, sau đó giội nước lên bờ vai trần lộ ra bên trên của cô, giọng điệu vẫn hờ hững: “Anh không cho phép người khác chạm vào em. Đàn ông không được, kiểu nửa nam nửa nữ như Phong Lăng cũng không được.”
“…”
Cái gì mà nửa nam nửa nữ.
Trước kia, vì ở trong căn cứ nên bất đắc dĩ Phong Lăng phải cải trang thành đàn ông thôi. Rõ ràng người ta là con gái từ trong ra ngoài mà.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm đã nói vậy, Quý Noãn cũng không tiện phản bác. Cô tựa lên thùng gỗ, để kệ cho anh giúp cô tắm rửa. Quý Noãn nói: “Đúng rồi, có lẽ sau này chúng ta không có cơ hội trở về chung cư bên cạnh Đại học T nữa, anh có muốn bán đi, hay là…”
Lời còn chưa nói hết, Quý Noãn cảm giác trước mắt chợt tối sầm lại. Cô mở mắt ra nhìn thấy anh đang cúi đầu xuống.
Mùi hương mát lạnh dễ chịu bao trùm mọi giác quan của Quý Noãn. Ngay lập tức, hơi thở của cô lấp đầy mùi hương của anh, tim cô đập loạn: “Anh… Làm gì…”
Tay anh nâng cằm cô lên, nhìn gò má gầy hóp vào của cô, anh nhỏ giọng, trầm khàn: “Chút nữa tắm tiếp, anh hôn một lát trước đã.”
Lời vừa dứt, Mặc Cảnh Thâm lập tức cúi đầu hôn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.