Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai
Quý Noãn bừng tỉnh từ trong giấc mơ.
Mở mắt ra thấy cả căn phòng tối om, cô vội vàng sờ soạng xung quanh.
Cảnh vật xung quanh không quá quen thuộc nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ. Tay cô sờ phải bóng đèn ở mép giường, đèn trong phòng lập tức sáng lên, đồng thời rèm cửa sổ cũng từ từ kéo ra. Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, căn phòng tối om lập tức tràn ngập ánh nắng ấm áp. Thấy rõ toàn bộ cả căn phòng, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Đây là căn hộ bên ngoài Đại học T của cô, mà không phải là căn phòng dưới hầm của quán bar, cũng không phải là thôn núi cằn cỗi không tìm được đường ra ở kiếp trước.
Cô giơ tay lên ấn đầu, nghĩ đến tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, cô cũng không biết là mình nằm mơ hay là gì nữa. Nhưng tay vừa đụng đến vết thương trên trán thì cô lập tức đau nhói rên lên một tiếng. Tất cả mọi chuyện ở tầng hầm quán bar xuyên thẳng vào đầu cô, ánh mắt cô trở nên hốt hoảng. Đúng lúc này thì cửa phòng ngủ bị mở ra, cô ngẩng đầu lên theo phản xạ.
Bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Mặc Cảnh Thâm bước vào phòng ngủ ngập tràn ánh nắng ấm áp. Tâm trạng căng thẳng của Quý Noãn lập tức được thả lỏng. Tay cô vẫn đang nắm chặt mép chăn cũng nới ra: "Em cứ tưởng anh còn đang ở Hải Thành…"
"Sinh nhật em không về được, nên anh muốn đến với em." Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm trong vắt dịu dàng. Dường như mọi chuyện dưới tầng hầm của quán bar ngày hôm qua đều đã qua. Anh không có ý định tiếp tục kích động tâm trạng của cô.
Anh bước đến ngồi xuống mép giường. Bất chợt Quý Noãn theo bản năng vươn tay níu lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh, hít vào mùi hương mát lạnh của anh. Cô nhắm mắt khẽ nói: "Cảm ơn anh."
Đối với Mặc Cảnh Thâm, ba chữ này không hề có ý nghĩa gì, thậm chí còn không nên thốt ra từ miệng cô.
Nhưng đối với Quý Noãn, đây là ba chữ quan trọng nhất.
Cảm ơn anh đã cứu cô trở về từ trong tay đám người hung hãn ỷ mạnh hiếp yếu kia. Cảm ơn anh đã không bắt cô phải trải qua những chuyện tuyệt vọng kia một lần nữa.
Mặc Cảnh Thâm vuốt ve đầu cô: "Nói gì dại dột vậy? Em còn đau đầu không?"
Quý Noãn giơ tay định sờ lên đầu. Nhưng tay cô còn chưa chạm đến miếng gạc băng vết thương thì cổ tay đã bị anh túm lại: "Mặc dù chỉ bị thương ngoài da nhưng miệng vết thương không nhỏ, em đừng sờ lung tung."
Quý Noãn ngước mắt lên, thấy cánh tay Mặc Cảnh Thâm vẫn vòng qua cô thì mới nhận ra cả đêm qua anh gần như không ngủ, chỉ lo lắng cho cô.
Nghìn lần may mắn nên cô mới thoát được kiếp nạn ngày hôm qua mà không bị cưỡng hiếp. Nếu không, sợ rằng bây giờ cô cũng không biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào.
Nhưng vừa nghĩ đến đêm qua bị đè lên rồi sờ soạng mấy cái, cho dù không phải chỗ hiểm nhưng cũng vẫn khiến cả người cô thấy khó chịu.
"Tối qua sau khi từ bệnh viện về em đã tắm chưa?" Cô chỉ nhớ được mình quay về ngủ, rồi sau đó là những cơn ác mộng liên tiếp. Còn mọi chuyện trước đó thì cô không có ấn tượng nhiều lắm, nhưng cô khẳng định tình hình lúc đó rất nhiễu loạn. Nếu không Mặc Cảnh Thâm đã không thức cả đêm để chăm sóc cho cô.
"Sau khi em ngủ rồi, anh chỉ lau vết máu trên người cho em thôi." Mặc Cảnh Thâm vừa nói chuyện vừa tém tóc của cô buộc lên cao.
Hiển nhiên đàn ông thì không thể thành thục chải tóc cho phụ nữ được. Kể cả người xuất chúng như Mặc Cảnh Thâm cũng có việc sẽ không giải quyết được.
Anh cố gắng tỉ mỉ lắm mới túm được hết tóc của cô ra sau gáy, buộc bổng lên rồi nhẫn nại nói: "Đã qua hết rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều. Giờ em đi tắm thư giãn một lúc đi, đừng để nước dính vào chỗ này."
Ánh mắt anh hướng về phía vết thương trên trán cô.
Quý Noãn gật đầu. Thấy tâm trạng của cô bây giờ đã ổn định, Mặc Cảnh Thâm mới đi vào phòng tắm xả nước.
Đến khi Quý Noãn đi vào phòng tắm thì hơi nước ấm áp đã bốc lên khắp phòng. Cô cởi chiếc váy mềm mại đơn giản trên người rồi ngồi vào bồn tắm. Khi cả người chìm vào làn nước ấm áp thì dường như cô mới tìm lại được cảm giác ấm áp chân thực. Mọi suy nghĩ cùng với vết thương trên trán nhói lên từng cơn, từ từ lan ra theo các dây thần kinh của cô.
Cuối cùng cô cũng có thể tĩnh tâm, chậm chạp hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện ngày hôm qua. Cô không để mình nhớ lại chuyện xảy ra trong căn phòng dưới tầng hầm của quán bar, vì nhớ đến là cô lại thấy sợ. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể vượt qua chuyện này dễ dàng như thế được. May mắn là điều tồi tệ nhất đã không xảy ra.
Nguyên nhân gây ra chuyện này là Tô Tuyết Ý.
Nếu cô ta đã biết rõ thân phận lai lịch của cô mà vẫn tìm cách tiếp cận, thì e rằng mục đích của cô ta không chỉ đơn thuần là xóa bỏ sự phòng thủ của cô để người ta trói cô lại như vậy. Mà mục đích thật sự của cô ta hẳn là muốn tìm hiểu cô.
Rốt cuộc Tô Tuyết Ý có quan hệ gì với Mặc Cảnh Thâm không?
Tô Tuyết Ý chỉ khoảng mười chín tuổi, còn chưa tròn hai mươi. Tính thời gian Mặc Cảnh Thâm ở Mỹ thì lúc ấy cô ta cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, sẽ không liên quan gì đến chuyện tình cảm. Nhưng Quý Noãn cũng không thể chắc chắn tuyệt đối được. Dù sao Tô Tuyết Ý cũng từ Los Angeles đến, lại rõ ràng rất hậm hực, thù hận thân phận bà Mặc của Quý Noãn.
Vậy tóm lại người này là ai? Ai mà lại nung nấu hủy hoại cô bằng cách này?
Cô gái còn trẻ tuổi mà thủ đoạn lại tàn ác như vậy, cho dù có là thiên kim của Tập đoàn SUAN thì cũng không thể có dã tâm độc ác như vậy. Cô tuyệt đối không thể coi thường thế lực đứng sau Tô Tuyết Ý. Một cô gái mười chín tuổi quen thuộc thủ đoạn giao dịch với quán bar hoạt động ngầm, lại ra tay chính xác quyết liệt như thế, thì chắc chắn phải liên quan tới hoàn cảnh và thế lực sau lưng của cô ta.
Nước Mỹ, Los Angeles, người giấu mặt đằng sau Tô Tuyết Ý…
Có lẽ tất cả những chuyện này phải liên quan đến Mặc Cảnh Thâm.
Quý Noãn tắm thật lâu, chợt nghe tiếng động bên ngoài, cô bật dậy mặc quần áo. Ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy Phong Lăng đang đứng ở cửa căn hộ, hình như cũng vừa mới tới.
"Đã giải quyết xong. Tối hôm qua tất cả những người tham gia bắt cóc bà Mặc, cùng với những người có liên quan đến quán bar phi pháp đều đã bị sa lưới, không sót một tên nào." Phong Lăng đang báo cáo tình hình bên ngoài cho Mặc Cảnh Thâm. Nhìn thấy Quý Noãn từ phòng tắm đi ra, Phong Lăng chợt rút một tấm chi phiếu từ túi áo ra: "Bà Mặc, đây là chi phiếu cô ký phải không?"
Quý Noãn bất ngờ khi có thể gặp lại tờ chi phiếu này. Cô đưa mắt nhìn một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, là cho hai người lúc trước đánh thuốc mê trói tôi lại. Lúc đó vì muốn tạm thời giữ tính mạng nên tôi không thể không ký tấm séc năm triệu."
Thật ra lúc đó cô dùng năm triệu để đổi lấy con dao gấp kia cũng không hẳn vô ích. Tối thiểu cô cũng đã có thể chạy trốn, dù không suôn sẻ, nhưng ít nhiều gì nó cũng trì hoãn được khoảng hơn nửa tiếng.
"Vậy thì đúng rồi." Phong Lăng thả tờ chi phiếu lên bàn trà nói: "Vì muốn đổi chi phiếu, hai người kia đã chạy cả đêm ra khỏi thành phố T. Sau đó bị người của chúng ta phát hiện, đến thẳng ngân hàng bắt người. Vì vậy tấm chi phiếu này mới lọt vào tay tôi."
Quý Noãn bước đến cầm lấy tấm chi phiếu, nhìn dòng chữ bên trên rồi xé nát tờ chi phiếu thành giấy vụn vứt vào thùng rác.
"Không thiệt hại gì là tốt rồi." Quý Noãn nói: "Tất cả bọn họ đều bị cảnh sát bắt rồi sao? Thành phố T cũng là đô thị loại I trong nước, không ngờ thế lực ngầm lại tự tung tự tác như vậy. Rõ ràng lực lượng cảnh sát ở đây vô dụng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.