Quý Noãn bĩu môi: "Vậy sao trước đó anh không nói với em một tiếng?"
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nâng cằm cô lên, giữa lông mày là ý cười nhàn nhạt: "Trước khi xong việc, anh không muốn em có áp lực tâm lý."
Trái tim Quý Noãn phút chốc tan ra như tuyết đầu mùa.
Nếu sớm biết mấy ngày nay Mặc Cảnh Thâm bận rộn là để hoàn thành lời hứa một tuần với cô, đúng là cô sẽ có áp lực tâm lý và sẽ đặt tay lên ngực tự hỏi, có phải mình đã hơi ngang ngược vô lý hay không.
"Xin lỗi." Sai lầm lớn nhất của Quý Noãn là thiếu tin tưởng anh. Trong lòng cô rất băn khoăn: "Thật ra em cũng không để ý chuyện của thư ký An cho lắm, em biết anh không có gì với cô ta…"
"Ừ, em rất rộng lượng." Mặc Cảnh Thâm dường như đọc được suy nghĩ của cô, càng hứng thú nói: "Vừa nhảy cửa sổ leo cây, vừa uống rượu giải sầu, trên đời này e rằng không có cô gái nào rộng lượng hơn em cả."
Quý Noãn vẫn chưa kịp xấu hổ thì anh đã khều một lọn tóc còn ướt đang rũ xuống vai cô, khẽ hỏi: "Ăn no rồi hả?"
"Vâng." Hôm nay Quý Noãn thật sự đuối lý, yên lặng gật đầu, mặc cho tay anh khẽ khàng chậm rãi đùa nghịch trên vai cô.
Động tác của anh nhàn nhã lại chậm rãi, ngón tay thon dài tùy ý quấn lấy lọn tóc của cô.
"Vậy bây giờ đến lượt anh ăn."
"Vậy anh ăn đi, vừa khéo ban nãy em ăn không nhiều lắm." Quý Noãn sửa soạn lại hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802126/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.