Lệ Nam Hành hôn môi Phong Lăng đến mức môi cô đỏ lên mới chịu thôi.
“Anh có muốn gói cùng em không?” Phong Lăng hỏi anh.
Lệ Nam Hành nhìn động tác ngày càng thành thạo của cô: “Gói nhiều thế ăn hết không?”
“Nhiều hả?” Phong Lăng ăn không nhiều cũng không ít, rất vừa phải. Lệ Nam Hành cũng ăn ở mức trung bình. Giờ cô mới gói mấy chục cái: “Em định gói nhiều một chút, nếu ngon thì tối có thể nấu ăn, không ngon thì…”
“Ngon.” Lệ Nam Hành kết luận.
“Anh còn chưa ăn…”
“Nhìn thôi cũng thấy ngon rồi, ăn vào chắc chắn không kém gì chị Trần nấu.” Lệ Nam Hành nói rồi lại hôn lên trán cô: “Đừng gói nữa, từng này là đủ rồi, tối muốn ăn gì anh đưa em ra ngoài ăn, không cần vất vả như vậy.”
Phong Lăng đếm thử, tổng cộng đã gói khoảng sáu chục cái, cô muốn làm tròn, vừa đúng sáu mươi cái thì bắt đầu thu dọn, lấy ra một ít để nấu.
Nấu khoảng mười mấy phút, Lệ Nam Hành rất nể mặt mà xuống bếp, gắp một miếng muốn ăn thử, Phong Lăng thấy thế vội bảo: “Anh thổi đi đã, đừng để bị bỏng.”
Đúng lúc cửa sổ đang mở, một cơn gió thổi tới, Lệ Nam Hành đứng đó để gió thổi vào miếng sủi cảo, anh cũng tự thổi hai cái rồi bỏ vào miệng.
Phong Lăng nhìn biểu cảm của anh: “Thế nào? Có ngon không?”
Mới đầu Lệ Nam Hành hơi nheo mắt, sau lại nghiêm túc hơi cau mày, giống như một nhà ẩm thực học đang tập trung đánh giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138335/chuong-1435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.