Sau khi trò chuyện vài câu, bà cụ Phong thấy trời đã muộn, muốn về phòng nghỉ ngơi. Lúc xuống tầng đúng lúc có người giúp việc đi lên, đang bưng một bát canh thuốc mới nấu xong: “Bà chủ, đây là canh nấu cho cậu Lệ, đợt rồi cậu ấy bị thương, uống nhiều canh tốt cho sức khỏe, giờ tôi mang lên cho cậu ấy nhé?”
Bà cụ Phong nghĩ tới việc vừa rồi Phong Lăng chỉ mở cửa một nửa, dáng vẻ còn thận trọng, dè dặt, cười bảo: “Không cần đâu, muộn thế này rồi uống nhiều canh cũng khó tiêu hóa, cứ để trong nồi đi, sáng mai đưa cho cậu ấy uống sau.”
Người giúp việc hơi ngẩn người, lại thấy bà cụ có vẻ đã nhìn thấu mọi chuyện, lập tức hiểu ra vấn đề, cười đáp: “Vâng, vậy tôi bỏ lại vào nồi.”
…
Trong phòng, vì được nghe những lời bà nói ban nãy mà mắt Phong Lăng hơi đỏ lên, nhưng không quá rõ ràng.
Lệ Nam Hành đi tới, thấy cô đứng chắn trước cửa liền xoa đầu cô, kéo cô ôm vào lòng: “Những gì bà nói anh nghe thấy cả rồi, bà thật sự rất thương em, em nên thấy vui vì giờ mình không còn là cô nàng sói không gia đình như trước kia nữa. Em có nhà, cũng có người thân thương em, yêu em, mọi người đều công nhận sự xuất sắc của em, như vậy là đủ rồi.”
Phong Lăng ngoan ngoãn ở yên trong lòng anh, một lát sau mới bảo: “Chắc bà biết anh ở đây đấy.”
“Hửm?”
“Anh cứ ngủ đây luôn đi.”
Lệ Nam Hành nhướng mày, còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138320/chuong-1428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.